Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325305

Bình chọn: 9.00/10/530 lượt.

anh ấy ra, chỉ sợ sẽ không yêu được người khác nữa!”

Cố Thiến hoàn toàn sợ đến ngây người.

Tôi nói, “Cố Thiến, đi lấy giúp mình chiếc khăn lông được không?”

Sau khi Cố Thiến xoay người đi vào phòng, tôi nói với bóng đen phía sau rèm ban
công, thở dài nói: “Đừng nghe lén, em đã nhìn thấy anh”.

Tôi vừa dứt lời, một người đi ra từ phía sau rèm, chính là người đẹp trai anh
tuấn nhất trong bốn vị tinh anh kia.

Tôi nhìn anh ta nói: “Không nghĩ là anh lại biết anh Quan”.

Anh ta cau mày nhìn tôi nói: “Em yêu rồi hả?”

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt nhẹ nhàng gật đầu.

Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Nói chuyện yêu đương
cũng khóc, thật sự là không có tiến bộ”. Nói xong xoay người đi vào trong
phòng.

Đúng lúc đó, Cổ Thiến cầm khăn mặt đi tới, nhìn thấy một người đàn ông từ ban
công này đi ra ngoài, bực bội hỏi: “Phẩm Phẩm, anh ta ở đâu ra vậy? Vừa rồi
không phải chỉ có chúng ta ở đây sao?”.

Tôi nhận lấy khăn lông lau mặt, rầu rĩ nói: “Anh ta là anh trai mình”.

Cổ Thiến đoạt lại khăn mặt trong tay tôi, cằm dường như rớt xuống hoảng sợ hỏi
tôi: “Anh ta là anh trai cậu! Nhưng vừa rồi, hai người lại làm như chẳng quen
biết nhau! Thật quá khủng bố đi!”

Tôi nói: “Thiến Thiến, anh ta không phải anh trai ruột của mình, là con trai
của cha dượng mình”.

Bộ dáng Cố Thiến lập tức như sẽ té xỉu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mình
nói: “Phẩm Phẩm, gần năm năm, mình thế nhưng lần đầu tiên biết, cậu còn có anh
kế!”

Đúng vậy, năm năm đã qua nhanh, ngay cả tôi cũng đã quên, ngoại trừ mẹ, tôi còn
có dượng và con trai dượng.





Tôi lau khô nước mắt nói
với Cố Thiến: “Thiến Thiến, chuyện mới vừa rồi không cần nói với người khác,
được không?”

Cố Thiến nhìn tôi như người xa lạ nói: “Được tớ sẽ không nói với người khác.
Thế nhưng Phẩm Phẩm, tớ đối với cậu mà nói, có phải cũng là “người khác” hay
không?”

Tôi dùng sức lắc đầu nói: “Thiến Thiến, có một số việc tớ không nói cho cậu,
không phải là tớ không coi cậu là bạn, mà là chính tớ cũng không muốn đối mặt
với chuyên này. Nếu như có thể, tớ muốn cả đời không nhắc tới họ!”

Cố Thiến thở dài nhìn tôi nói: “Tớ không biết cậu nói có đúng hay không, tóm
lại hôm nay tớ có chút tổn thương. Bất quá xem cậu có thể thẳng thẳn nói với tớ
đó là anh cậu vì điều này tớ tạm thời không so đo nữa. Vào lúc này tớ chỉ muốn
biết, chuyện tình cảm cậu định giải quyết như thế nào?”

Tôi buồn bã nói: “Ngay từ đầu, quyền chủ động đã không ở trong tay tớ.”

Do đó, tôi căn bản không có biện pháp gì để giải quyết những phiều nhiễu do
tình cảm đem đến, bởi vì tất cả cảm xúc “hỉ, nộ, ái, ố”(“yêu giận vui ghét”) của tôi đều đã nằm trong tay Đỗ Thăng.

Lúc ăn cơm, Quan Dĩ Hào hướng về mọi người long trọng giới thiệu người “anh”
của tôi: “Vị này là “đại soái ca” Hạ Tu, chúng tôi lúc chơi bowling thì quen
biết nhau, hắn mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, bây giờ đang làm việc ở
ngân hàng, thế nhưng cậu ấy là một chuyên gia tài chính rất giỏi, mọi người ai
muốn mua cổ phiếu gì đó thì có thể tìm Hạ Tu hướng dẫn cho, Hạ Tu là bậc thầy ở
phương diện này!”

Quan Dĩ Hào vừa dứt lời, thì lập tức Hạ Tu trở thành tiêu điểm trên bàn ăn.

Cố Thiến bản thân chính là học kinh tế, vừa nghe nói Hạ Tu là người giỏi trong
ngành tài chính, thì lập tức quên mất giữa tôi và Hạ Tu có mối quan hệ đặc
biệt, hai mắt chiếu sáng hướng Hạ Tu không ngừng hỏi lung tung này nọ. Tôi lại
không biết Hạ Tu lại có tính nhẫn nại tốt như vậy, lịch sự nhẹ nhàng giải đáp
tất cả thắc mắc của mỗi người, mặc dù nội dung tôi nghe không hiểu gì lắm,
nhưng thông qua vẻ mặt si mê sùng bái của mọi người khi có được đáp án, tôi
đoán câu trả lời của anh ta nhất định rất giá trị.

Một lát sau, Điền Nga thấy mọi người vẫn cứ níu lấy Hạ Tu hỏi hoài không thả
ra..., liền mở miệng thay Hạ Tu giải vây: “Hôm nay tôi gọi mọi ngươi tới không
phải là để mọi người nghiên cứu cổ phiếu, chúng ta tới đây để ăn cơm, còn muốn
nghiên cứu phát tài như thế nào cũng được, nhưng trước tiên phải ăn cơm xong
rồi hãy nói!”

Lúc này mọi người mới chịu bỏ qua cho Hạ Tu.

Khi ăn tôi vẫn cúi đầu, tôi chỉ ăn cơm và thức ăn gần mình nhất ở trên bàn.
Chợt một đôi đũa khác xuất hiện trong chén tôi, trên chiếc đũa còn mang theo
miếng thịt ba chỉ, đôi đũa buông lỏng, miếng thịt ba chỉ ngon lành rơi “lạch
cạch” vào trong chén tôi.

Tôi thật sự xúc động tới
mức rơi lệ! Vì từ lúc mới lên bàn ăn tôi đã nhắm dĩa thịt ba chỉ ngon lành kia,
nhưng khoảng cách đã khiến tôi chỉ có thể thèm thuồng mà nhìn, và cũng ngại
ngùng không đưa đũa gắp.

Ai là người tốt bụng như vậy, biết tôi thích ăn thịt ba chỉ?

Tôi ngẩng đầu nhìn theo hướng chiếc đũa, nói tiếng “Cám ơn” tự đáy lòng. Nói
xong tôi mới phát hiện thì ra gắp thịt cho tôi, là Hạ Tu.

Hạ Tu hời hợt trả lời: “Không cần khách khí. Cô quá gầy, nên ăn nhiều


The Soda Pop