
một
chút.”
Trừ Cố Thiến ra, mọi người đều nghĩ hai chúng tôi là lần đầu gặp mặt mà đã có
“tình cảm” tốt như vậy, nên bắt đầu có tiếng cười ám muội. Tôi ảo não cúi đầu
đem mặt vùi trong bát cơm.
Nhưng thế này lại càng làm cho mọi người hiểu lầm hơn, đều cho rằng tôi là “ Cô
gái nhỏ họ Nhậm, đang thẹn thẹn thùng thùng gặp Duyên” chính là tôi đang e lệ.
Tôi dùng sức lùa hết cơm trong chén sau đó nói với Điền Nga: “Thầy giao việc
cho tôi nhưng tôi chưa làm xong, giờ tôi phải trở về để làm tiếp.”
Cố Thiến nghe tôi nói muốn đi, liền trực tiếp chuẩn bị đưa tôi về trường học.
Tôi nói với cô ấy: “Hiện tại trời đã tối, cậu đưa tớ về trường, xong sau đó tớ
lại đưa cậu trở về nhà, như vậy hai chúng ta đêm nay đều không cần làm gì, chỉ
việc đưa tới đưa lui cùng nhau ngắm trăng nhe.”
Lời tôi nói xong mọi người đều phá lên cười. Khi tôi đang mang giày ở cửa ra
vào thì thấy Hạ Tu cũng đi tới cúi đầu bắt đầu mang giày, sau đó ngước nhìn
khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên của tôi nói: “Tôi đưa cho cô về.”
Tôi muốn nói Không cần, nhưng tôi biết Hạ Tu nói một là một hai là hai tính khí
lại hung dữ, vì vậy dù không muốn nhưng tôi quyết định không từ chối, vì từ
chối cũng vô dụng.
Khi chúng tôi sắp đi ra cửa Điền Nga đã chạy tới vui vẻ kéo tay tôi làm ra vẻ
thần thần bí bí nhỏ giọng nói với tôi: “Phẩm Phẩm, người đàn tốt như vậy để ý
tới cậu, cậu phải nắm chắc lấy đừng bỏ qua cơ hội này biết chưa!, cũng đừng có
vô tâm vô phổi nha!”
Nụ cười của tôi thoát chốc cứng ngắc, tôi cắn chặt răng nói với Điền Nga: “Nga
má mì, thật là hao tâm tốn trí ngài rồi! Phẩm Phẩm ghi nhớ lời giáo huấn của
ngài!”
Đi xuống lầu dưới, Hạ Tu nói tôi chờ anh ta đi lấy xe. Tôi sửng sốt hỏi: “Anh
đã mua xe ở đây rồi hả?”
Hạ Tu dùng ánh mắt lạnh buốt liếc tôi một cái nói: “Sợ anh ở chỗ này ở lâu dài
sao?”
Tôi cúi đầu không nói lời nào, Hạ Tu chê cười một tiếng nói: “Xe này là do đơn
vị cấp cho. Hiện tại em có thể yên tâm, vì tạm thời anh còn chưa quyết định xem
có nên ở nơi này lâu dài hay không?”
Tôi không dám nói tiếp, trong lòng có chút bồn chồn. Người này là anh tôi, đã
nhiều năm không gặp nhưng tính tình vẫn như trước đây.
Lên xe, Hạ Tu chỉ quay sang hỏi tôi đi đường nào rồi khởi động cho xe chạy, sau
đó cả xe đều yên lặng không một tiếng động.
Khi tôi cảm thấy sắp ngủ gục tới nơi thì Hạ Tu đột nhiên mở miệng nói với tôi:
“Nhậm Phẩm, không có việc gì thì về nhà thăm mẹ em một chút, dì Vân rất nhớ
thương em.”
Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh ta, trong lòng nghi hoặc há miệng hỏi:
“Anh đang nói thật lòng sao? Anh không phải là đặc biệt chán ghét hai mẹ con em
sao!”
Hạ Tu nửa ngày cũng không có trả lời, cho đến khi đến trước cổng trường học và
lúc tôi xuống xe để vào ký túc xá, Hạ Tu ở phía sau mở miệng nói: “Nhậm Phẩm,
anh chưa từng xem mẹ con em là người ngoài, mà thật ra là chính em đã không
chịu chấp nhận cái nhà này”
Tôi sửng sốt, muốn hỏi chút gì lại không biết hỏi cái gì. Hạ Tu lại một lần nữa
không quan tâm tới tôi, lái chiếc xe như một làn khói nghênh ngang rời đi.
Tôi mang theo tâm trạng khó chịu đi về ký túc xá, đến dưới lầu thì bác gái trực
bảo vệ vừa nhìn thấy tôi đã vội vàng chụp lấy tôi giống như sợ tôi biến mất
ngay lập tức: “Nhậm Phẩm, làm sao bây giờ con mới về! Mau, sư huynh con đã xảy
ra chuyện! Buổi chiều có một nữ sinh đang bơi thì bị chìm, may nhờ sư huynh con
thấy được, nó không nói một lời liền nhảy xuống nước vớt cô gái kia và đưa đi
cấp cứu, nữ sinh kia thì không có chuyện gì, chỉ là sau khi trở về sư huynh con
lại bắt đầu sốt rất cao, nghe nói sốt đến nổi mê sảng, vậy mà vẫn hung tợn kêu
tên con. Nhậm Phẩm à, cô và mọi người đều muốn nói một câu, con có phải hay
không nợ tiền sư huynh con?(chết cười chỗ này... po tay bà cô này luôn). Nếu
có thiếu thì con nhanh nhanh đem trả cho sư huynh con đi, đừng làm cho nó đang
sốt thế mà vẫn không quên được, trong lòng nó cứ nhưng vậy làm sao bệnh có thể
bớt chứ!”
Tôi ngất! Nhìn xem, dì thực là...có khả năng nhe, chắc tại sớm tối ở ngay trong
trường đại học nên cách phân tích vấn đề của dì đã thật cao siêu! Tôi thiếu
tiền sư huynh tôi?! Tôi thật sự bội phục ai mà có tài nghĩ ra được như vậy!.
Nhưng hiện giờ tôi không muốn phải giải thích cái vấn đề liên quan đến tài
chánh này, bệnh của sư huynh quan trọng hơn. Vì vậy tôi không nói tiếng nào
liền co chân chạy về hướng ký túc xá của sư huynh.
Thật ra thì sư huynh đã được trường giữ lại làm giảng sư, chỉ là tôi không chịu
thay đổi cách cư xử của mình cho đúng với thân phận Thầy giáo của anh ấy. Mỗi
thầy giáo đều có phòng riêng trong khu ký túc xá, cho nên sư huynh cũng có một
phòng riêng cho mình.
Khi tôi chạy đến phòng của sư huynh, vừa nhìn thấy tôi có chút đau lòng, gương
mặt của anh ấy thật sự rất tệ đúng là bệnh nặng.
Tôi thấy mặt sư huynh sốt đỏ bừng bừng, nằm ở trên giường mê man ngủ không khỏi
đau xót, hai giọt nước mắt lớn liề