XtGem Forum catalog
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325542

Bình chọn: 9.00/10/554 lượt.

nơi đã mang đến cho hắn vết thương vĩnh cửu, sau đó lần nữa bắt đầu cuộc
đời mới.

Vì vậy, Đỗ Thăng, trở về nước.

Vì vậy, Đỗ Thăng, gặp được Nhậm Phẩm, một cô gái ngây ngốc nhưng lại làm cho
hắn động lòng, chính là, Tôi.

Chúng tôi yêu nhau, lại yêu ở thời điểm không thỏa đáng nhất.

Đỗ Thăng đối với Hứa Linh vẫn ôm một loại áy náy không cách nào nói rõ, vì vậy
khi hắn nghe nói Âu Tề không có đối xử tử tế Hứa Linh thì hắn có cảm giác rất
căm tức, rất lo âu, hắn khiển trách Âu Tề, cũng đe doạ nói hắn muốn dẫn Hứa
Linh mang đi.

Hắn chỉ là muốn dọa Âu Tề một chút, hắn nghĩ thông qua phương thức như thế để
thúc đẩy Âu Tề đối với Hứa Linh khá hơn một chút.

Chỉ là khi thật sự tới Mỹ, hắn phát hiện, sự tình lại trái ngược hoàn toàn với
điều mà hắn luôn nghĩ đó là sự thật, hoàn toàn khác xa!

Hứa Linh, bị điên rồi!




Tôi đến Mỹ, phát hiện ra
rằng ba năm nay những điều trước đây tôi vốn cho rằng là sự thật, căn bản không
phải là sự thực chân chính! Sự thực chân chính là, Hứa Linh bị điên rồi!

Thì ra sự thật chính là, năm đó Hứa Linh tìm tôi, đích xác là vì bày tỏ thái độ
muốn lựa chọn ở bên cạnh tôi, chỉ là còn chưa kịp nói, hai chúng tôi đã bị giáo
sư mua chuộc bọn lưu manh bắt cóc đi.

Tôi vẫn luôn cho rằng, Hứa Linh phát ra những tiếng kêu la thảm thiết đó là bởi
vì cô ấy bị đánh mới như vậy. Tôi thật sự ngu xuẩn, một đám côn đồ liều mạng
mất đi tính người như lũ bọn chúng, sau khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thoát
tục như Hứa Linh, làm sao có thể không sinh ra tà niệm đây? Tôi thật sự ngu
xuẩn, Hứa Linh chỉ ở phòng cách vách mà thôi, tôi lại không cảm nhận được, ở đó
suốt mười ba ngày, cô ấy hết lần này đến lần khác bị những tên khốn đó làm nhục
cưỡng bức! Tôi thật sự ngu xuẩn, sau khi Âu Tề đã cứu chúng tôi, hắn nói gì tôi
liền tin cái đó, hắn nói không để cho tôi gặp Hứa Linh, đừng kích động cô ấy,
tôi liền không gặp chỉ vì sợ làm tổn thương đến cô ấy, thế là tôi bỏ đi, tôi
trở về nước, tôi đã gặp Phẩm Phẩm, tôi đã yêu cô ấy, sau đó Âu Tề mới nói với
tôi biết, Hứa Linh là bởi vì tôi mà bị điên!

Âu Tề, tôi nên vì sự vĩ đại vô tư của cậu mà reo hò tán thưởng sao?

Âu Tề nói Hứa Linh trong suốt ba năm qua vẫn coi hắn là thế thân của tôi, không
chỉ hắn, tất cả đàn ông Hứa Linh đều coi là tôi, mỗi người ở trong tâm trí của
cô ấy, đều là “Thăng” của cô ấy!

Trong ba năm nay, Hứa Linh trải qua trị liệu đã không còn giống với quá khứ
luôn luôn phát cơn điên, cô ấy hiện tốt lúc xấu, lúc thanh tỉnh không khác gì
người bình thường, chỉ là bản thân đã quên mất đoạn kí ức bị bắt cóc thê thảm
kia. Mà thời điểm cô ấy lên cơn điên, cô ấy không cự tuyệt bất kỳ người đàn ông
nào, cô ấy lên giường với bọn họ, gọi bọn họ là “Thăng”!

Âu Tề nói với tôi, hắn chịu đủ rồi! Hắn nói sớm biết như vậy, năm đó nên đem
chân tướng sự thật nói cho tôi biết, hắn nói hắn đã có suy nghĩ ích kỉ muốn
chăm sóc Hứa Linh cả đời, không ghét bỏ chê bai cô ấy, cũng sẽ không bỏ rơi cô
ấy, nhưng hắn lại không cách nào chịu được chuyện người con gái hắn yêu cứ mỗi
khi lên cơn điên là sẽ tùy tiện cùng người khác nảy sinh quan hệ!

Âu Tề nói, Đỗ Thăng, trừ phi cô ấy thật sự ở bên cạnh Đỗ Thăng chân chính, nếu
không, cô ấy sẽ vẫn tiếp tục sống như vậy!

Âu Tề nói, Đỗ Thăng, cô ấy là vì cậu mới biến thành như ngày hôm nay, cậu nên
gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông phải làm!

Loạn rồi, tất cả loạn hết rồi, cuộc sống của tôi một lần nữa toàn bộ bị lật đổ!
Tôi cứ cho rằng ba năm trước đây là địa ngục thê thảm nhất trong cuộc đời tôi,
nhưng so với ba năm sau của hiện tại thì chả đáng gì!

Phẩm Phẩm, Phẩm Phẩm của tôi phải làm sao đây! Mấy ngày hôm nay tôi không dám
gọi điện thoại cho cô ấy, tôi sợ bản thân sẽ không khống chế được mình rồi khóc
rống lên, tôi không biết mình nên làm cái gì!

Trách nhiệm đàn ông! Đúng vậy! Tôi nên chịu trách nhiệm đối với Hứa Linh, vậy
còn Phẩm Phẩm thì sao đây? Tôi trêu chọc cô ấy, nghĩ mọi cách làm cô ấy yêu
tôi, sau đó, vì phải đối với một người con gái khác gánh lấy cái gọi là trách
nhiệm của một thằng đàn ông, tôi lại phải vứt bỏ cô ấy! Tôi thật sự là căm hận
chính mình!

Ở giây phút tôi không thể nào quyết định được, Âu Tề dẫn tôi đi gặp Hứa Linh.
Giây phút Hứa Linh nhìn thấy tôi, cao hứng như đứa bé, nhìn cô ấy thuần khiết
xinh đẹp như vậy, nhưng bởi vì tôi đã phải chịu đủ sự hành hạ giày vò bẩn thỉu,
không tưởng tượng nổi ấy; nhưng cũng bởi vì tôi mà linh hồn thuần khiết của cô
ấy trong lúc thoát ly tư duy trí não, thể xác có thể bị người khác tùy tiện bừa
bãi chiếm giữ! Là tôi! Tất cả mọi chuyện đều do tôi gây nên! Tôi phải chịu
trách nhiệm với cô ấy, nhất định phải chịu trách nhiệm với cô ấy!

Nhưng Phẩm Phẩm thì sao, Phẩm Phẩm của tôi phải làm thế nào!

Đêm hôm đó, tôi say bét nhè thất thanh khóc rống lên, trừ câu xin lỗi, tôi
không biết, tôi còn có thể nói gì nữa.

Sau khi trở về nước, tôi muốn đi gặp Phẩm Phẩm của tôi