
lần cuối, tôi thấy được
cô ấy từ phòng của sư huynh đi ra. Nghe bọn họ cười cười nói nói, từng câu từng
chữ đều như đang tùng xẻo trái tim tôi!
Nhưng tôi nghĩ lại, như vậy cũng tốt! Sư huynh của Phẩm Phẩm, nhất định sẽ
thương yêu cô ấy!
Cho nên trong giây phút đó, tôi rốt cuộc cũng đưa ra được quyết định sau cùng:
Tôi chia tay với Phẩm Phẩm, để cô ấy lại cho Sư huynh cô ấy, sẽ để cho sư huynh
cô ấy thay tôi thương cô ấy, cưng chiều cô ấy ở nửa cuộc đời sau; mà tôi, sẽ
dùng quãng đời còn lại, đi gánh vác cái được coi là trách nhiệm của đàn ông!
Tôi kiếp này, từ nay về sau, sẽ không có tình yêu nữa!
Phẩm Phẩm, đừng trách anh không cho em biết bất kỳ lý do chia tay nào, em là cô
nhóc ngốc nghếch, khù khờ đến hồ đồ, biết được anh vì lý do gì mà chia tay với
em, em sẽ bất chấp tất cả để được ở bên anh, cho dù là làm tình nhân cả đời
không thể ló ra ngoài ánh sáng đi chăng nữa! Bảo bối, cuộc đời của anh đã bị hủy
hoại rồi, bị hủy hoại ở ba năm trước đây, hủy hoại ở tiếng cầu khẩn bi thảm
nhất thế gian của Hứa Linh phát ra; nhưng em, nên có một người khác toàn tâm
toàn ý thương em - cưng chiều em - yêu em! Bảo bối, trách anh đi! Hận anh đi!
Sau đó, quên anh đi! Sau đó, sẽ sống bên cạnh sư huynh của em thật hạnh phúc!
Sau đó, Đỗ ca ca sẽ lặng thầm nhìn em, chúc phúc cho em!
Vậy mà, tôi sai lầm rồi, tôi sai hoàn toàn, sai vô cùng, sai đến nỗi tôi hận
không thể giết chết bản thân mình!
Trong cuộc sống không có Phẩm Phẩm ở bên, tôi mỗi ngày đều phải sống trong sự
thống khổ cùng tuyệt vọng.
Tôi rốt cuộc hiểu rõ, có một số việc, đúng và sai, yêu và hận, được và mất, vui
vẻ và thống khổ, quyết định và hối hận, tất cả đều chỉ ở một ý niệm.
Tôi cho rằng cách làm đoạn tuyệt mối quan hệ như lúc đầu đó, là sự lựa chọn tốt
nhất đối với Phẩm Phẩm. Nhưng sau đó tôi mới hiểu được, tôi thật sự sai rồi,
sai đến nỗi chết cũng không đủ đền tội!
Đây được gọi là ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục chỉ cách một ý niệm.
Cứ nghĩ là có thể đem hạnh phúc đến cho người khác, nhưng chưa từng nghĩ qua,
thật ra thì, đó lại làm tăng lên thống khổ nhiều hơn gấp trăm lần!
Ngày đó, tôi dẫn Hứa Linh đi bệnh viện kiểm tra phụ khoa, thế nhưng phát hiện
tên tuổi Phẩm Phẩm trước máy vi tính! Tôi trở lại công ty dùng Computer lẻn vào
hệ thống máy vi tính của bệnh viện, vì vậy, tôi biết được, con của chúng tôi đã
mất rồi!
Phẩm Phẩm là một cô gái mềm yếu thế kia, bởi vì tôi lại phải chịu đựng nỗi
thống khổ mất đi đứa bé! Nếu như cô ấy chưa bao giờ gặp tôi, hiện tại, cô ấy
nhất định còn là một cô gái vô tư vô lự vừa ngốc nghếch vừa yêu đời; nếu như mà
tôi không hết lần này đến lần khác trêu chọc cô ấy, hiện tại, mỗi ngày cô ấy sẽ
không vì tôi mà thống khổ; nếu như mà tôi không vì chịu trách nhiệm với Hứa Linh
mà chia tay với Phẩm Phẩm, tự cho là đúng là đã cho cô ấy một cái gọi là sự
quyết định tốt nhất, hiện tại, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau, cùng
nhau đón chờ ngày cục cưng của chúng tôi đến bên cuộc đời này!
Tôi hận bản thân tôi! Tôi thật sự muốn đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao tầng
nhảy xuống kết liễu cho xong!
Phẩm Phẩm của anh! Cô bé ngốc nghếch của anh! Bảo bối của anh! Anh yêu em như
vậy, nhưng cũng chính anh làm tổn thương em sâu sắc như vậy!
Tôi chịu trách nhiệm với Hứa Linh, nhưng ai sẽ tới chịu trách nhiệm với cô gái
ngốc nghếch của tôi!
Phẩm Phẩm, anh phải làm thế nào, em mới bằng lòng tha thứ cho anh!
Phẩm Phẩm của anh, cô bé ngốc nghếch
Tôi và Đỗ Thăng cùng nhau
nằm trên giường bệnh mặt đối mặt với nhau. Thời gian một ngày, nước mắt của tôi
khô rồi lại chảy, chảy rồi lại khô, vì sự uất ức của mình, vì sự uất ức của Đỗ
Thăng, vì sự uất ức của Hứa Linh, vì sự uất ức của Âu Tề, vì số mạng đã tăng
thêm sự uất ức ở trên mỗi người chúng tôi.
Chúng tôi không ai là người xấu, nhưng mỗi người trong chúng tồi đều phải hứng
chịu những thứ mà chúng tôi vốn không cần phải gánh chịu.
Đỗ Thăng hỏi tôi có hận hắn hay không, tôi vẫn rớt nước mắt khóc không ra âm
thanh, gật đầu một cái. Thế là Đỗ Thăng khóc.
Đỗ Thăng hỏi tôi còn yêu hắn hay không, tôi vẫn rớt nước mắt khóc không ra âm
thanh, gật đầu một cái. Thế là Đỗ Thăng cười.
Lúc hắn cười trên gương mặt còn ràn rụa nước mắt, lúc hắn cười trong đôi mắt
vẫn còn vương những giọt lệ long lanh.
Đỗ Thăng hỏi tôi có nhớ hắn hay không, tôi khóc thút thít nói: “Không nhớ, một
chút cũng không nhớ!” Đỗ Thăng cũng thút thít nói: “Anh không tin, một chút
cũng không tin!”
Đỗ Thăng hỏi tôi có biết hay không lúc tôi nằm viện hắn có đến thăm tôi. Tôi
vừa nghẹn ngào vừa trả lời hắn: “Biết, còn biết anh thừa dịp lau mồ hôi giúp em
để sàm sỡ! Chiếm tiện nghi của em! Sờ soạng thân thể em! Hôn môi em! Sắc lang!
Đáng xấu hổ! Khốn kiếp! Làm sao anh có thể dê xồm như vậy! Làm sao anh có thể
như vậy chứ! Đỗ Thăng, anh quá đáng ghét đi! Em hận anh chết đi được!” Tôi cứ
nói, nói ra hết đem tất cả nh