Polaroid
Ê! Nhỏ Tóc Bím

Ê! Nhỏ Tóc Bím

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324204

Bình chọn: 7.5.00/10/420 lượt.

xe, Uyển Lan mau chóng với lấy chiếc điện thoại rồ gõ thoăn thoắt một nẫu tin nhắn.

– xong! gửi!! – uyển Lan thích thú nhấn nút gửi.

– trả anh! còn bây giờ anh mau trở em đến bệnh viện!- Uyển Lan chìa chiếc điện thoại ra cho Ken.

– em nghĩ anh là tài xế của em chắc?- Ken nhìn Uyển Lan với đôi mắt sắc lạnh.

– hứ! để em đi taxi là được chứ gì! – Uyển Lan hừ mũi bỏ đi thật nhanh.

Ken lấy điện thoại ra.

“Uyển Lan nhập viện rồi! mau đến bệnh viện X đi!”-đó là tin nhắn mà
Uyển Lan nhắn đi lúc này, Ken nhẽ nhếch môi thích thú rồi trở lại vào
xe, chiếc xe xám phóng đi mất hút.

******

~~~~ Trong rạp phim.

*ting tinh* – điện thoại hắn vang lên.

Đọc xong tin nhắn, mặt hắn biến sắc.

– có chuyện gì? – nó quay sang hắn, dù không cố ý nhưng đã đọc được dòng tin nhắn.

– anh có chút chuyện phải đi! em chờ anh một lát! anh quay lại ngay.

– không sao đâu! nếu có chuyện gấp thì anh cứ đi, không cần về vội đâu, em chờ mà! – nó có chút hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười.

Hắn cởi chiếc áo khoác da khoác lên vai nó rồi bỏ đi gấp gáp, nó nhìn theo bóng dáng khuất dần sau cánh cửa rạp rồi khẽ thở dài, suốt bộ phim đó nó ngồi thừ ra, đến lúc đến phim cũng không hay biết nếu như không
thấy mọi người rục rịch ra về, nó lặng lẽ đứng dậy, nó từng đi xem phim
một mình rất nhiều lần nhưng không bao giờ thấy buồn hay cô đơn, sao lần này lại thấy khó chịu đến vậy, chỉ mới xa nhau một
chút mà nó đã thấy khó chịu ở tim, cứ thở dài một cách vô thức, nó ngồi ở hàng ghế chờ, mấy cách tình nhân nắm tay nhau thân mật làm nó buồn
thêm, vẫn biết là Uyển Lan nhập viên nên hắn mới phải đi nhưng lại thấy
có chút ghen tị, cái lúc nó ở bệnh viện hắn có sốt sắng chạy đến đâu
chứ! Nó day day tờ vé muốn rách rồi vẫn không tha, cứ ngồi đá không khí
một cách vô thức, đôi mắt ngóng trông phía cửa rạp không rời.

* I am run run run to you.. and i keep you safe forever..* – điện
thoại nó reo lên, nó mừng tít cầm máy lên để rồi hụt hẫng, nó mong đó là hắn, nhưng sự thật thì là Mạnh.

– a lô.. – giọng nó yểu xìu.

– giọng chị sao vậy? chị đang ở đâu hả?- Mạnh tra hỏi.

– đang ở nhà.. – nó thẫn thờ đá đá chân vào không khí.

– nói dối! em cử gia sư đến nhà chị rồi mà người ta nói không có ai ở nhà hết! Nhà tối thui! – Mạnh dứt khoát.

– cái gì? Gia sư? em điên à?- nó nói gần như hét.

– điên gì? bộ chị muốn học thêm bên ngoài để thành mồi nhắm cho Wing hả?-Mạnh giậm dựt.

Nó chớp mắt liên tục để nghĩ cách nói dối, còn anh nó giờ này chắc
đang đi ôn luyện ở nhà thầy rồi, nghĩ muốn nát óc mà không tìm cái cớ
nào, chẳng lẽ lại nói hoạch toẹt ra là đi với hắn.

Ah! có rồi! Nó búng tay khi vừa nãy ra ý tưởng.

– thực ra thì chị đang đi chơi với bạn.. – nó vờ nói giọng hối lỗi.

– điên à? giờ này còn đi đâu? mà đi với ai?- Mạnh gắt gỏng như thằng em trai khó tính.

– ừ thì nhỏ bạn.. – nó chớp chớp mắt, nói không khéo Mạnh lại đi tìm nó thì khốn.

– chị có tỉnh táo không? giờ này mà hai đứa con gái ra đường không sợ bị Wing sơi tái hả? – Mạnh la vào điện thoại, ngữ khí như sắp tìm được
nó đến nơi.

– có anh chị đi cùng nữa! à mà còn cả bạn trai của bạn chị nữa mà!
tận hai người hộ tống còn gì!- nó mím môi nói đại, dù sao anh nó cũng
không có nhà.

– …. vậy hả?.. vậy thì được.. -Mạnh êm giọng làm nó thầm cảm ơn trời phật.

– vậy bắt đầu từ ngay mai chị bắt đầu học gia sư đó nha! hôm nay coi như tha cho chị! – Mạnh hăm he.

– vâng! khổ lắm! – nó gác máy nổi da gà, thằng nhóc muốn leo lên đầu nó ngồi đến nơi rồi!

Nó nhìn đồng hồ, đã 9 giờ hơn, tuy rạp vẫn còn chiếu đến hơn 11 giờ
nhưng nó vẫn có thể nhận thấy số lượng khách ngày càng vắng đi, chẳng
mấy chốc chỉ còn lác đác vài cặp ngồi chờ đến lượt xem, nó lo lắng nhìn
đồng hồ, không biết hắn có gặp chuyện gì không, đã hơn hai tiếng rồi.

******

Tại bệnh viện~~~

– bác sĩ! em ấy rốt cuộc là bị gì? – hắn sốt sắng, không để ý Uyển Lan cứ vờ vịt ôm bụng rồi lườm bác sĩ ra hiệu phải nói dối.

– bệnh nhân.. bệnh nhân bị đau ruột thừa.. Cần.. cần mổ gấp.. – ông
bác sĩ lắp bắp khi nhìn thấy ánh mắt đe doạ của Uyển Lan, ngay sau khi
ông ta dứt lời thì Uyển Lan mới gật đầu rồi vờ vịt ôm bụng lăn lộn.

Hắn vốn là trước lúc em gái hắn mất đã hứa rằng sẽ chăm sóc và bảo vệ Uyển Lan thay cô bé, Uyển Lan là bạn rất thân với em gái hắn, hai đứa
vui buồn có nhau, cũng giống như nó với My vậy, hắn cũng đã luôn giữ lời hứa đó, khi Uyển Lan đi du học tại Mỹ hắn cũng đã cho một ngừoi được
huấn luyện kĩ càng đi theo để bảo vệ cô bé, có lẽ cũng vì vậy mà Uyển
Lan lầm tưởng đó là tình yêu, Uyển Lan tuy không hiền lành gì nhưng lại rất đơn thuần, chỉ cần thấy
sao là nói vậy, ngay cả việc Ken đi du học cùng lúc với mình cũng khiến
Uyển Lan nghĩ Ken có cảm tình với mình, cũng đúng, cô bé được nuông
chiều từ nhỏ, vốn muốn gì được nấy nên luôn cho mình