
là nhất.
– khoan đã.. – hắn chợt nhìn vào đôi mắt ông bác sĩ đang run như cầy
sấy kia, sự tinh tường nói cho hắn biết ở đây có vấn đề, như bị trúng
tim đen, ông bác sĩ giật nãy mình.
– đau ruột thừa? chẳng phải em đã mổ từ năm lớp 8 rồi sao! – hắn dùng đôi mắt sắc bén tia sang Uyển Lan.
– ơ… Ơ.. em.. – Uyển Lan chột dạ giật mình quên mất phải giả đau.
– quá đáng! – hắn quay bước, đôi mắt giận dữ khiến Uyển Lan sợ hãi bất động.
Hắn phóng xe như bay, trời đổ mưa, lại thêm kẹt đường, hắn tức giận
đập mạnh vô lăng, lái xe lên lề rồi bỏ xe mà chạy, từ đây đến rạp phim
còn ít nhất là 3km , hắn vẫn cứ chạy dù cơn mưa xối xả tạt ướt hết
người. Hắn gọi điện thoại cho nó nhưng lại không có tín hiệu, đôi mắt lo sợ đầy kích động
*****
~~~ ở rạp phim..
Điện thoại nó tắt nguồn, nó chơi game dữ quá nên hết mất pin, nó nhìn chiếc đồng hồ điện tử ở phòng vé, đã 10 giờ 45, nó tá hoả khi nhận ra
lao công đã bắt đầu quét dọn, chỉ còn đến 11h là hết suất chiếu, tức là
rạp cũng sắp đóng cửa, nó e ngại nhìn trời đang mưa tầm tã, hít một hơi
thật sâu, nó đứng dậy đi ra phía cửa rạp, không còn cách nào khác, nó
đành tự về, nó ôm đầu khi nhớ ra ba lô đã cất ở xe hắn, mà trong ba lô
thì lại có tiền, như vậy có muốn nó cũng không thể đi taxi hay bất cứ
phương tiện nào về, đường về đêm đã bắt đầu lên đèn, đây còn là khu dân
cư nên khá vắng vẻ, nó lo sợ nhìn con hẻm vắng mà nó nhất nhiết phải đi
ngang qua mới về được nhà, nỗi ám ảnh về Wing lại ập tới, nó run lẩy bẩy trong làn mưa lạnh buốt, nước mắt hoà vào làn mưa biến mất một cách vô
hình, tự nhiên nó muốn khóc, khóc vì trách móc, khóc vì ghen tị, khóc vì sợ hãi.
– ái.. – nó vấp vào viên gạch lồi lên ở mép đường, đầu gối toé máu,
nó khóc oà, thà rằng ban nãy cứ để Mạnh đến đón, tại sao cứ phải ngu
ngốc ngồi chờ trong khi có lẽ người ta đã quên mất mình? nó khóc nghẹn
ngào, đôi chân không còn sức toan đứng dậy.
Một đôi giày đen chợt tiến về phía nó, chỉ khi đôi giày đó đã dừng
lại trước mặt thì nó mới thất thần ngước lên, ánh đèn đường loá mắt làm
nó không nhìn thấy mặt người đó, chỉ khi người đó nghiêng nhẹ đầu, nó
mới nhìn thấy đôi mắt màu bạc kia, là Ken, Ken đội chiếc mũ lưỡi trai
màu đen che đi nửa khuôn mặt, nó sững sờ ngồi phịch xuống đất.. ai cùng
có thể là Wing …. Câu nói ban chiều của thầy dạy sinh làm nó mở to đôi
mắt thất thần, đôi môi run lên sợ hãi, qua làn mưa, nó có thể nhìn thấy
chiếc khuyên tai của Ken có phần kì lạ,khuôn mặt nó trắng bệt khi nhận
ra chiếc khuyên đen ở một bên tai của Ken không đơn thuần chỉ chiếc
khuyên đen mọi khi nó hay nhìn thấy, nếu như ban ngày thì chiếc khuyên
chỉ là một màu đen còn bây giờ nó nhận ra nổi bật lên ở bên trong lớp đá đen trong suốt kia được khảm tỉ mỉ hình một đôi cánh bằng những viên
kim cương lấp lánh trong ánh đèn đường, ban ngày nó không hề nhìn thấy
đôi cách đó, còn bây giờ thì đôi cánh hiện lên tượng tận như dấu hiệu
của thần chết.
– là.. là.. Wing sao.. – giọng nó run lên, đôi môi nở nụ cười khó
hiểu, tình cảnh của nó bây giờ không khác cái hôm nó gặp Wing lần đâu là bao, chỉ khác là thay vì tuyết thì là mưa, thay vì một cái xác bất động thì là một viên gạch ngáng chân, con người ta thường rất sợ cái chết,
nhưng khi đối mặt với nó rồi thì chưa chắc đã sợ hãi, nó cười vì số nó
quá ngắn ngủi, người nó gặp mặt hằng ngày lại chính là Wing, nó biết lần này mình sẽ không may mắn như lần trước nữa, Wing đã tha cho nó một
lần, vậy chắc chắn sẽ không có lần thứ hai, nó cũng cười vì nó sẽ mau
chóng được gặp Nam, sớm hơn nó nghĩ, con người ta sống chết có số, nếu
đã được định đoạt thì không chết lần này cũng sẽ chết lần khác, “lần
này” của nó đã trải qua, còn bây giờ là “lần khác”, Ken nhếch môi với nụ cười sắc lẻm nửa miệng, đưa tay về phía nó.
– sắp chết mà không sợ sao? còn có thể cười?
– trước sau gì cũng sẽ chết.. còn có cơ hội để sợ sao? nếu tôi sợ thì anh có tha chết cho tôi không?- nó tự đứng dậy mà không cần bàn tay
kia.
– vậy sao cô không bỏ chạy? bỏ chạy là được rồi..- Ken nhíu mày thích thú, đôi mắt xám tro sắc bén nhìn sâu vào mắt nó.
– bỏ chạy?.. tôi đã xem trên phim rồi, nạn nhân sẽ bỏ chạy… hung thủ
sẽ đuổi theo.. *phụp* … Một viên gạch lao tới, nạn nhân nằm đó, trên
vũng máu, hung thủ hả hê quăng viên ghạch đi.. hết….. – nó nói với đôi
mắt bất cần.
– ha ha ha ha ha ha…. suy diễn hay lắm.. ở đây thì làm gì có gạch
chứ.. – đôi mắt Ken thoáng thích thú rồi trở nên nghiêm túc đến đáng sợ.
– đâu có nhất thiết cứ phải là gạch.. – nó nhìn Ken, nhìn đôi mắt bạc đó để tìm kiếm chút gì đó, Ken lại có thể là Wing sao? Ken đã cứu nó
một mạng lại là Wing? Nó nhìn vào đôi mắt đó, nhưng đổi lại chỉ toàn là
một khoảng màu lạnh không có lấy một tia cảm xúc, nó thở nhẹ, có chút
thất vọng..
– vậy sao còn cứu tôi?-nó ngước đôi mắt lấp lánh nước lên nhìn Ken,
màu mắt Ken so với mặt trăng xem ra còn đẹp hơn rất nhiều, đẹp đến đau
lòng.
– ..- Ken bỗng khựng lại, đôi mắt
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp