XtGem Forum catalog
Em Không Hiểu Lòng Anh

Em Không Hiểu Lòng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323941

Bình chọn: 7.5.00/10/394 lượt.

br/>
- Xuống đi!

- Em không muốn! – Tôi nắm chặt dây an toàn, chỉ cần nhìn thấy nơi này, mọi kí ức đau thương đã nhanh chóng nuốt chửng lấy tôi

Cặp mắt của anh ta đã tối sầm lại, nhanh chóng bước xuống, đi vòng qua phía tôi mở cửa xe, nắm tay tôi lôi ra. Tôi sợ hãi, cảm giác toàn thân mềm
nhũn, bị anh ta kéo đi mà không thể chống cự. Phòng trà “Biển xưa” trước giờ chỉ bắt đầu mở cửa lúc bảy giờ tối. Tuy nhiên
hai người bảo vệ vừa trông thấy anh ta đã vui vẻ đẩy cửa cho anh ta vào
trong. Trong quán hiện tại không có khách, chỉ có vài nhân viên đang dọn dẹp, lau chùi. Anh ta vẫn nắm tay tôi, dẫn qua một hành lang hẹp, dừng
lại trước cửa phòng của quản lý. Không gõ cửa, không hỏi han, anh tự
nhiên mở cửa bước vào

- Anh... – Chị quản lý đứng phắt dậy, cặp mắt e dè nhìn tôi và anh

- Ra ngoài! Không có lệnh tôi thì không ai được quấy rầy!

- Dạ!

Chị cúi đầu, ngoan ngoãn bước ra, thuận tay đóng luôn cửa phòng. Lúc này anh mới buông tay tôi ra, ngồi xuống ghế.

- Tại sao lại đưa em đến đây?

- Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện – Minh Trường run run lấy một điếu thuốc trong túi áo, nhưng quên mất cả việc châm lửa - Đây là nơi lần
đầu tiên anh gặp một người con gái khiến anh rung động. Nhưng anh đã để
lạc mất cô ấy. Anh chỉ có thể dùng tiền mua lại phòng trà này, với ước
mong duy nhất là lại được nhìn thấy hình bóng đó.

Minh Trường vừa kể vừa nhìn tôi dịu dàng mà ấm áp. Hàng chân mày lúc nãy còn nhíu chặt bây giờ đã giãn ra, trên môi xuất hiện nụ cười như có như không. Nhưng tôi lại bất chợt rùng mình, từ từ lui ra sau vài bước

- Thế thì sao? Liên quan gì đến em?

- Em nói rằng anh thua anh ta vì anh đến sau. Em sai rồi, về điều này,
anh cũng hơn anh ta. Em mãi mãi chỉ có thể ở với anh, vì hơn hai năm
trước số phận của em và anh đã là một rồi...Bạch Vy, anh đã có thể nhận
ra em ngay khi nhìn thấy hình em trên hồ sơ xin việc. Sao em lại không
nhận ra anh? Đêm hôm đó, em quên tất cả rồi sao?

- Đêm hôm đó....ý anh là... – Tôi cảm nhận đất trời xoay chuyển, một hố
đen thăm thẳm đang hút tôi vào - Không....Không phải là anh...

Tôi hét lên, toàn bộ sức lực dường như bị hút cạn, toàn thân mềm nhũn ngã quỵ xuống

- Là anh, Bạch Vy, sao em có thể quên anh chứ! Cuối cùng anh đã chờ được
em, em thật sự không nhớ anh sao? – Minh Trường bước tới, ôm lấy tôi,
tiếng nói yêu mị khiến toàn thân tôi đóng băng

- Anh là đồ đốn mạt! – Tôi giơ tay tát vào mặt Minh trường – Khốn kiếp, là anh hại tôi!

- Bạch Vy, không phải anh. Anh không có bỏ thuốc vào ly nước của em. Ly
của anh cũng có, nhưng của anh là thuốc....Bạch Vy, anh thật sự rất hối
hận. Khi anh thức dậy đã không nhìn thấy em...Hãy tha lỗi cho anh!

- Cuộc đời tôi đã bị anh hại tan nát cả rồi. Anh kêu tôi tha thứ cho anh. Có phải anh nằm mơ không? - Tôi hét vào mặt anh ta

- Bạch Vy!

Anh ta cố với tay ôm lấy tôi, nhưng tôi nhanh chóng lách người khỏi cái ôm
ấy. Tôi cứ ngồi trên mặt đất, nước mắt bắt đầu trào ra.

- Đừng như vậy – Minh Trường vùi mặt vào tóc tôi, giọng nói đầy bi thương thống khổ

- Tại sao anh không giữ cái bí mật chết tiệt đến cuối đời. Tại sao phải
làm cho tôi hận anh. Tại sao? – Tôi vùng vẫy, đấm cực lực vào ngực anh
ta

- Vì anh không muốn em rời xa anh. Anh không muốn nhìn thấy em trở về bên anh ta. Anh yêu em, anh yêu em…

- Dẹp cái tình yêu của anh đi!

- Xin em hãy ở bên anh…

- Haha, vậy thì thể hiện thành ý của anh đi. Quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ, có lẽ tôi có thể sẽ suy nghĩ lại. – Tôi đứng dậy, nhìn anh ta bằng cặp mắt tràn đầy thù hận

- Em... – Anh đứng phắt dậy, nắm chặt hai vai tôi

- Tình yêu của anh to lớn thật đấy!

Tôi cười khinh bỉ, quay lưng bỏ đi. Tôi không muốn dính líu gì với quá khứ nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi, đừng dồn ép tôi nữa.

- Bạch Vy!

Bước chân của tôi khẽ khựng lại. Một sự yên tĩnh kéo dài. Tôi vẫn không quay đầu. Sự sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Minh Trường gào to sau
lưng tôi. Tôi nắm chặt nắm tay, cố gắng nhấc chân bước đi.

“Bịch”

Dù tôi không quay đầu lại, nhưng tôi biết anh ta đã quỳ xuống. Tôi kinh
ngạc cứng đờ người. Trong lòng là một nỗi hỗn loạn, căm hận và thương
xót đan xen vào nhau chằng chịt

- Xin em đừng đi! Bạch Vy!

- Anh đứng lên đi! – Tôi nói, vẫn kiên định không nhìn anh ta – Không đáng đâu! Không đáng!

- Anh phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?

Tôi từ từ quay lại nhìn anh ta. Con người kiêu ngạo, luôn ngẩng cao đầu như anh cũng có lúc phải trở nên thấp bé như vậy. Minh Trường vẫn quỳ ở đó, ánh mắt tha thiết nhìn tôi. Tôi ngước nhìn trần nhà, ánh mắt lạnh lẽo.
Tôi bước lại chỗ của anh, ngồi xuống, nhìn thẳng vào con ngươi đen thẳm

- Tôi tha thứ cho anh! Chúng ta không ai nợ ai!

- Vậy chúng ta…

- Không! Tôi sợ hãi tình yêu của các người! Còn nữ