
thành người đáng sợ như vậy.
- Xin anh về đi!
- Em...
- Chuyện này không liên quan đến anh!
- Anh không thể! Chỉ cần em ở bên anh, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Anh sẽ đưa em rời khỏi anh ta.
Ngay khi câu nói của Minh Trường vừa thốt ra, tôi ngay lập tức bị một bàn tay lôi lại, kéo ra xa cổng. Thanh Phong chau mày nhìn tôi, nhếch mép cười khinh bỉ
- Vậy mà cô dám nói hai người không có gì? – Thanh Phong bước tới, nói gằn từng tiếng
- Chết tiệt! Buông cô ấy ra! – Minh Trường hét lớn
- Tôi không yêu anh ta, càng không yêu anh. Anh đáng để tôi yêu sao? Tôi không có điên mà đi yêu một tên thủ đoạn bỉ ổi như anh! – Tôi uất hận nhìn thẳng vào cặp mắt đầy phẫn nộ của Thanh Phong.
Thanh Phong ngay lập tức giơ tay lên. Tôi trừng mắt, không khuất phục, sẵn sàng đón nhận cái tát. Thế nhưng khi anh nhìn thẳng tôi, cặp mắt chứa đầy sự thương xót, tôi có thể nhận thấy rõ nỗi đau đớn ẩn hiện trong đó. Anh nhắm mắt lại, nặng nề hạ tay xuống, nắm chặt tay thành nắm đấm. Trong phút chốc anh mở mắt ra, vẻ mặt anh nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng, vô cảm
- Mẹ kiếp! Cô còn nói nữa tôi sẽ làm cho hắn ta thân bại danh liệt! – Thanh Phong đẩy tôi ra, khiến tôi một lần nữa ngã ra đất
- Bạch Vy! – Minh Trường lúc này không còn giữ được bình tĩnh, đã có ý định leo cổng vào
- Không được! – Tôi la lên – Anh không nghe sao? Tôi bảo anh đi ngay!
Tôi cắn chặt môi, kiên định nhìn anh ta, cố gắng xin anh ta rời đi. Bây giờ anh ta có lao vào cũng không thể mang tôi đi. Không phải tôi không muốn thoát khỏi Thanh Phong mà là không thể. Tôi phải cố gắng chịu đựng. Vì gia đình, vì hai đứa em của tôi. Tôi cũng không muốn có người vì tôi mà phải đối đầu với Thanh Phong. Tôi không biết tài lực anh thế nào, tôi chỉ biết thủ đoạn của anh rất đê tiện, con người như Minh Trường không phải là đối thủ của anh.
- Đi đi! – Tôi dùng hết sức lực còn lại hét lên
- Bạch Vy! – Minh Trường khẽ khựng lại, thương xót nhìn tôi. Khuôn mặt nhăn lại vì đau khổ - Hãy đợi anh! Nhất định anh sẽ đưa em đi!
Nói xong anh nặng nề cất bước rời khỏi Toàn thân trở nên vô lực, từng đợt đau đớn truyền khắp cả người. Tôi nặng nề bước từng bước, cố gắng ngẩng cao đầu khi đi qua Thanh Phong. Tôi phải cho anh biết dù anh có làm gì, tôi đều có thể đứng lên. Đến cuối cùng người ngã xuống phải là anh.
Thế nhưng dù tinh thần mạnh mẽ nhưng thể trạng lại không được
như vậy. Tôi bị sốt đến ba ngày, bên cạnh lại không có ai. Đến ngày thứ ba thì
hoàn toàn chìm vào mê man. Quả thật lúc đó cũng có ý nghĩ sẽ ngủ mãi mãi, cứ
như vậy mà ra đi sẽ rất tốt. Khi tôi tỉnh dậy thì mùi đầu tiên ngửi được chính
là mùi thuốc sát trùng quen thuộc trong bệnh viện. Vậy là một lần nữa tôi lại
đúng hẹn quay lại nơi này. Tôi nặng nề mở mắt, cảm nhận bàn tay bị ai đó nắm chặt.
Tôi khẽ chuyển người để nhìn cho rõ, một cơn đau nhức nhanh chóng truyền tới
khiến tôi khẽ rên một tiếng.
- Em tỉnh rồi à? – Thanh Phong cũng mở mắt, đứng dậy đưa tay
lên trán tôi – Anh đi gọi bác sĩ!
- Không cần đâu! – Tôi khó nhọc cất tiếng, cổ họng khô khốc
gây cảm giác hơi ran rát
- Em uống chút nước đi! – Thanh Phong rót một ly nước, khẽ
nâng đầu tôi dậy, đưa ly lên miệng tôi
- Sao tôi vào được đây?
- Như lần trước, gọi không ai trả lời, leo rào, phá cửa... –
Anh thản nhiên nói
- Anh có thể kêu thợ mở khoá! – Tôi bất mãn
- Lúc đó không nghĩ nhiều được như vậy!
- Anh có lúc cũng mất bình tĩnh sao?
- ..... – Anh quay mặt đi – Nghỉ ngơi đi, anh đi gặp bác sĩ.
Tôi nằm trên giường bệnh, ngó chằm chằm lên trần nhà. Tôi
không hiểu trong đầu Thanh Phong đang nghĩ cái gì, sao có thể lúc thì lạnh lùng
tàn nhẫn, lúc thì dịu dàng ôn nhu. Tôi thích nghi không nổi nên chỉ có thể chắn
một bước tường xung quanh để tự bảo vệ mình. Không muốn bị anh ta đánh gục thì
nhất định phải kiên cường, không được để tình cảm lấn át.
- Bạch Vy? Phải em không?
Tôi giật mình quay qua thì nhìn thấy Hải Lâm. Anh bước về
phía tôi, lo lắng hỏi:
- Em sao vậy? Sao lại ở đây?
- À, em bị sốt. Nhưng giờ thì không sao rồi. Đây là.... –
Tôi khẽ ngồi dậy, quay qua quay lại – hình như không phải bệnh viện anh đang
làm.
- À ờ, anh đi gặp một bác sĩ ở đây? Tình cờ đi ngang qua
nhìn vào phòng thấy dáng ai quen quen. Hóa ra là em.
- Anh...Lan Linh?
- Cô ấy... – Hải Lâm ái ngại nhìn tôi – không còn như xưa nữa.
Cứ như một đứa trẻ, sợ hãi với mọi thứ, hằng ngày chỉ ở nhà đợi anh đi làm về.
Ngoài anh ra thì không còn nhận ra ai.
- Ý anh là thần kinh cô ấy.... – Tôi bụm miệng
- Anh nghĩ cô ấy vì quá đau thương mà thần kinh phản ứng bằng
cách quên đi một số việc...Anh nghĩ như thế cũng tốt, chỉ cần kiên nhẫn giúp cô
ấy hòa nhập lại.
- Em xin lỗi!
- Anh không biết giữa em, Phong và Linh xảy ra chuyện gì,
nhưng anh chắc chắn không phải lỗi của em. Ch