Teya Salat
Em Không Hiểu Lòng Anh

Em Không Hiểu Lòng Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323950

Bình chọn: 7.5.00/10/395 lượt.

a, anh có bao giờ hỏi mẹ anh nghĩ gì về tôi chưa?

----------------------------------

Tôi ngồi trong phòng, thả hồn xa xăm tận nơi nào. Tôi chính thức nghỉ
làm mà không cần chờ đến một tháng. Minh Trường cũng không bắt ép tôi
đền bù hợp đồng hay gì cả. Xem như không có ý làm khó dễ. Đã ba tuần
trôi qua, ngày định mệnh càng tới gần. Trong lòng tôi không biết đang
trải qua cảm giác gì, vừa lo lắng vừa sợ hãi, vừa muốn chống đối vừa
nhẫn nhịn cam chịu. Tôi còn không biết làm sao để giấu Khải, nó chắc
chắn sẽ nổi giận khi biết tôi quay về với anh ta. Một mối hỗn loạn khiến tôi nghẹt thở. Tôi mở tủ, lấy sợi dây chuyền của mẹ, ôm vào ngực: ‘‘Mẹ, con mệt mỏi quá! Con muốn đi theo mẹ, nhưng lại không thể bỏ mặc em
trai. Con phải làm sao đây?’’.

‘‘Ting’’ – Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Chỉ có thể là Minh Trường, mỗi
ngày anh đều nhắn tin cho tôi bất chấp tôi không trả lời tin nào. Có khi là:‘‘Em ăn cơm chưa? Nhớ ăn đúng giờ! Đừng vì lười biếng mà nhịn ăn! Hôm nay
anh đi ăn ở tiệm cơm gần công ty, chợt nhớ tới vẻ mặt ngô nghê của em
khi nghe anh hỏi về tên anh…Bạch Vy, anh rất muốn quay trở lại thời gian đó!’’ Hay ngắn gọn hơn: ‘‘Anh nhớ em!’’

Tôi xoá tin nhắn, buông điện thoại xuống, ngả người lên giường. Đối với
Minh Trường, tôi không hề có tình yêu, các cảm giác khác cũng không có.
Nếu tôi hận hay áy náy, có lẽ lâu lâu sẽ nhớ đến anh ta, nhưng đằng này
một chút cũng không cảm nhận được gì. Là do tâm hồn của tôi đã đóng băng rồi sao?

- Chị hai, ra ăn cơm đi!

- Chị không đói. Em ăn đi. Thức ăn để dưới lồng bàn đấy!

- Em vào nghen! – Hoàng Khải mở cửa bước vào phòng tôi – Chị không khoẻ hả?

- Không có, một lát chị ăn sau. Em ăn trước đi!

- À chị, có chuyện này cần chị giúp. Mấy ngày nữa Phúc sẽ ra Hà Nội thi
đấu. Hay nhân dịp này chị cũng đi ra đó đổi gió luôn đi. Sẵn tiện thay
mặt em đi cổ vũ cho cậu ấy...Giải diễn ra tầm sáu ngày, thêm 1-2 ngày
ngoài lề thì cũng một tuần, chị có thể tha hồ đi khắp nơi.

- Sao em không xin công ty nghỉ mấy ngày để đi theo? – Tôi chần chừ, vì sắp tới tôi còn phải chuẩn bị nhiều thứ

- Công ty hiện có rất nhiều việc. Em đi không tiện.

- Em đã từng nghĩ sẽ công khai mối quan hệ với Phúc không?

- Hả? – Em trai ngạc nhiên nhìn tôi – Sao có thể?

- Sao lại không?

- Ba mẹ, họ hàng, đồng nghiệp, họ chấp nhận sao?

- Em sống vì em, không phải vì mọi người. Em nói chuyện với ba mẹ đi! Ngày mai chị sẽ về với em...

Tôi chợt nghĩ nếu Khải ra Hà Nội với Phúc, nó sẽ không có thời gian quan
tâm chuyện của tôi. Vì hiện nay toàn bộ thông tin Thanh Phong và tôi ly
hôn bắt đầu bị bàn tán nên một tuần nữa anh sẽ lấy một cái cớ, tổ chức
một bữa tiệc, để tôi ra mặt cùng anh ta dập tắt tin đồn. Tôi không muốn
Khải tham gia bữa tiệc đó, hay có hành động nào cản trở, kết quả đối đầu với anh ta sẽ rất thê thảm. Chỉ cần tôi kí tên vào giấy chứng nhận kết
hôn một lần nữa, nó sẽ không còn làm được gì. Chưa kể đây cũng là cơ hội cuối cùng để gây áp lực với ba công nhận mối quan hệ của hai đứa, nếu
tôi đã quay về bên Thanh Phong, chưa biết được ba tôi còn chịu thoả hiệp mọi yêu cầu của tôi nữa hay không.

- Chị hai...Em....

- Chị có cách giải quyết. Em chỉ cần ở một bên thừa nhận tình cảm của
mình. Khi yêu là trai hay gái cũng phải có trách nhiệm...Nếu thấy mình
không đủ khả năng thì đừng yêu.

- Dạ, em biết rồi chị hai. – Khải gật đầu, cặp mắt đã kiên định hơn rất nhiều

Tôi vỗ vỗ vai nó, cố nặn ra một nụ cười. Không biết đến khi nào tôi mới có thể tươi cười thật sự đây!

Ba và dì nhìn chằm chằm về phía chị em tôi. Hai tay Khải nắm chặt lại, đầu vẫn không ngẩng lên.

- Chúng con đã nói xong rồi! – Tôi nhẹ nhàng kết thúc

- Khải....- Dì tức giận đứng thẳng người dậy – Sao mày dám làm cái chuyện động trời đó hả?

- Mẹ, con thật sự rất yêu cậu ấy. Xin mẹ hãy chấp nhận!

- Trời ơi! Sao tôi lại có đứa con bệnh hoạn như vậy?

- Dì! – Tôi hét lên, trừng mắt nhìn bà ta – Dì làm mẹ mà nói con mình như vậy sao?

- Mày im đi! Chính mày xúi giục nó. Con trai của tao sao lại có thể như vậy. Chỉ có thể là mày...

- Ba! Không phải ba đã đồng ý chuyện của em rồi sao? - Tôi mặc kệ bà ta gào thét, chuyển ánh nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng

- Ta...- Ông nhìn tôi khó xử

- Ba nghĩ lại rồi? Vậy có lẽ con cũng nên suy tính lại...Thật ra con gái của ba không phải dễ dàng bị điều khiển đâu..

- ...- Ông bất ngờ trước câu nói của tôi, con ngươi đảo qua đảo lại như đang suy tính chuyện gì đó - Được! Ba chấp nhận!

- Ông? Sao ông có thể? – Dì bàng hoàng, quay qua nhìn chằm chằm ba tôi

Ngay cả Khải cũng há hốc mồm ngạc nhiên vì không tin ba lại đồng ý dễ dàng như vậy. Tôi nắm chặt tay Khải, nở một nụ cười trấn an nó. Khải nghi hoặc nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Vài ngày nữa Phúc sẽ đi thi đấu ngoài Hà Nội. Khải sẽ đi