Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325720

Bình chọn: 9.00/10/572 lượt.

in
lỗi... Tối nay, em hẹn ăn cơm với Jack.”

Jack luôn
là con bài cứu mạng Lệ Dương nghĩ tới mỗi khi muốn thoái thác bất kỳ cuộc hẹn
nào. Vì cô biết cho dù có hẹn trước hay không, chỉ cần cô đề nghị, cậu em tốt
ấy sẽ không ngần ngại giúp cô giải quyết vấn đề.

Trên mặt
Trịnh Sỹ Phong biểu lộ rõ sự thất vọng.

“Vậy sao?”

Lệ Dương
cảm thấy có chút áy náy, đang định tìm cớ chuồn lên thì Trịnh Sỹ Phong đột
nhiên hỏi:

“Những lời
anh nói hôm qua, em đã suy nghĩ chưa?”

Đây đúng
là câu hỏi cô không muốn nghe nhất, không phải vì không biết câu trả lời mà là
không biết phải trả lời thế nào cho thoả đáng.

Từ chối
thì rất dễ, nhưng cách từ chối thế nào mới là quan trọng.

Lệ Dương
đang định giả ngu một chút hỏi: “Lời nào thế ạ?” Sau đó Trịnh Sỹ Phong sẽ nhắc
lại mấy lời đó, cô sẽ “à” lên một tiếng và nói: “Em quên mất, em sẽ suy nghĩ và
trả lời anh sau.”

Cách này
không được, gia hạn thêm được một ngày, không gia hạn được cả đời.

Lệ Dương
định giả vờ đột nhiên nhớ ra đã đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân, chạy vọt lên
cầu thang để khỏi phải trả lời nữa.

Cách này
không ăn thua, trốn được một lần, không trốn được cả đời.

Cách tốt
nhất vẫn là nên thành thật.

Không
thích anh, đó đâu phải là lỗi của cô. Lệ Dương nghĩ nghĩ một chút, cô cũng
thích Hoàng Quân, nhưng vẫn mập mờ không thể đoán ra được tình cảm của anh đấy
thôi.

“Anh Sỹ
Phong!” Lệ Dương ngẩng mặt lên, nhìn vào hai con ngươi đen sâu của Trịnh Sỹ
Phong, cố gắng đối diện với sự thẳng thắn của anh.

Trịnh Sỹ
Phong nhìn cô chăm chăm, ánh mắt không hề chớp, gương mặt biểu lộ đôi nét căng
thẳng.

“Em rất
quý trọng anh, xem anh như anh trai...”

Trịnh Sỹ
Phong nhướng lên hai hàng lông mày rậm, đây không phải câu trả lời mà anh muốn.

Nhưng Lệ
Dương cũng không thể cho anh câu trả lời anh mong muốn.

“Em cho
anh thời gian, anh sẽ khiến em thích anh.” Lệ Dương không ngờ Sỹ Phong lại nói
với cô như thế.

Trịnh Sỹ
Phong liệu có biết, Lệ Dương trước nay vẫn rất thích anh. Nhưng đó chỉ là sự
yêu thích, tôn sùng như người hâm mộ đối với thần tượng của mình. Cô căn bản đã
hiểu nhầm đó là tình yêu.

“Em xin
lỗi.” Lệ Dương nhìn anh, đôi mắt trong veo của cô thoáng một màn sương mù nhè
nhẹ: “Nhưng... em thích người khác mất rồi.”

“Em không
cần lấy lý do này để từ chối anh.” Trịnh Sỹ Phong mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai
Lệ Dương.

Lệ Dương
lắc đầu:

“Em không
nói dối. Em gần đây cũng mới biết, thì ra lâu nay mình đã rất thích anh ấy.
Không cần biết anh ấy có thích em hay không, em chỉ muốn được ở bên cạnh, em có
thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy cười.”

Trịnh Sỹ
Phong ngẩn người, tình yêu của cô ấy đơn giản mà lại sâu đậm như thế.

“Anh hiểu
rồi.”

Trịnh Sỹ
Phong khẽ thở dài một tiếng, một người đàn ông có biết bao cô gái vây quanh lại
thất bại nặng nề như vậy trong tình yêu.

Anh chầm
chậm bước xuống hai bậc cầu thang cuối cùng rời đi, Lệ Dương chỉ có thể đứng đó
nhìn theo bóng lưng cô đơn của anh.

Cô từ chối
Trịnh Sỹ Phong không hẳn là vì cô không yêu anh, còn bởi vì anh không yêu cô.
Trịnh Sỹ Phong chỉ tìm đến cô như một người có thể ở bên cạnh anh khi anh gặp
trắc trở về chuyện tình cảm, bởi vì cô có thể cảm nhận, thấu hiểu và an ủi, có
thể làm trái tim băng giá của anh có một chút ấm áp. Bởi vì cô nhạy cảm và tâm
lý, có thể biết anh cần gì, muốn gì, biết những lúc anh thấy cô đơn mà chạy tới
ngồi bên cạnh, biết đọc ra sự mỏi mệt trong tâm tư của anh từ hương vị cà phê
tỏa ra trên người. Cô đối với anh mà nói chỉ như một người phụ nữ có thể chăm
sóc cho anh, không phải là người anh thực sự yêu. Trong trái tim Trịnh Sỹ Phong
vẫn chưa thể quên được Bảo Anh, Lệ Dương trong lòng anh chỉ như một người thay
thế.

Lệ Dương
không cam lòng đứng thế vị trí của Bảo Anh, nhưng lại nguyện ý thay thế Ngọc
Linh để ở bên cạnh Hoàng Quân, vì cô biết tình cảm cô dành cho Hoàng Quân không
phải sự hâm mộ, mà đó là tình yêu.

Ngay từ
đầu cô đã thích Hoàng Quân, vậy nên mới sống chết không chịu từ bỏ việc thuyết
phục anh làm phẫu thuật, dù nhiều lần bị anh mắng cho thương tích đầy mình.

Cô thích
Hoàng Quân nên mới có thể chịu đựng tính cách quái gở, khó chiều của anh, sớm
tối ở bên cạnh chăm sóc cho đến khi anh hoàn toàn hồi phục.

Chỉ có
điều, trên đời này thứ hạnh phúc nhất, cũng bất công nhất chính là tình yêu.
Bạn yêu một người, hy sinh rất nhiều vì họ, không có nghĩa là bạn sẽ được đền
đáp xứng đáng. Nhưng được làm mọi điều vì người mình yêu thương, đó chính là
một hạnh phúc rất lớn.

“Sỹ Phong,
em xin lỗi.” Lệ Dương khẽ thì thầm phía sau lưng Trịnh Sỹ Phong, nhưng anh
không nghe được những lời đó.

oOo

Chiều hôm
đó, Lệ Dương chủ động rủ Jack đi ăn cơm. Cô biết cách tốt nhất để triệt tiêu
một lời nói dối là biến lời nói dối đó thành sự thật. Jack được mời đi ăn khỏi
phải nói vui sướn


XtGem Forum catalog