XtGem Forum catalog
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325742

Bình chọn: 8.5.00/10/574 lượt.



Lần này thì
Hoàng Quân cười ra thành tiếng.

“Cô thấy
Hương Giang đẹp đến thế à?”

Lệ Dương
nuốt nước bọt, như thế mà còn không đẹp ư?

Nhìn Hoàng
Quân, cô không nghĩ tiêu chuẩn về cái đẹp của anh ta cao đến thế. Như vậy khỏi
phải nói Ngọc Linh của anh xinh đẹp đến cỡ nào.

“Tôi thì
thấy chỉ ưa nhìn thôi.” Hoàng Quân bổ sung thêm một câu, khẳng định gu thẩm mỹ
của anh cao ngút trời.

“Vậy anh
thấy tôi thế nào?” Lệ Dương buột miệng hỏi, lời vừa ra khỏi đã thấy hối hận.
Hương Giang xinh đẹp như thế cũng không đổi lại một lời khen của anh ta, cô có
thể sao?

Hoàng Quân
ghé mặt gần sát mặt cô soi soi xét xét một lúc.

“Thôi đi.
Nếu là những lời không tốt đẹp thì anh đừng có nói.” Lệ Dương không chịu được
cái nhìn như muốn bóc thủng da mặt của cô ra nữa, chủ động lùi về phía sau hai
bước.

“Cô mà
cũng ưa nịnh ư?” Hoàng Quân đứng thẳng lên nhìn cô cười cười.

“Phụ nữ
đều thích khen, anh không biết à?”

Không khí
xung quanh đột nhiên im lặng một vài giây...

“Cô... rất
đẹp.”

Lệ Dương
ngơ ngác nhìn xung quanh, không tin lời này vừa phát ra từ miệng Hoàng Quân.

Chắc chắn
là đang nịnh nọt, nhưng sao Lệ Dương nghe lại thấy hàm lượng chân thật của câu
nói này cao đến vậy, khiến trong lòng cô có chút lâng lâng. Cái này thiên hạ
vẫn thường gọi là: biết là nói dối nhưng
mà vẫn hạnh phúc.

“Anh không
cần phải an ủi.”

“Tôi nói
thật đấy!”

Nếu tin
lời đàn ông thì sớm muộn cũng ra đường mà ngủ. Câu nói của Hồng Liên lúc này
bỗng nhiên lại vang lên rõ mồn một như để cảnh tỉnh Lệ Dương.

“Anh vẫn
chưa trả lời câu hỏi trước đấy của tôi, công ty anh có nhiều người như Hương
Giang không?” Lệ Dương tìm cách quay lại chủ đề cũ, dù sao trước khi xông trận
cũng phải biết mình có bao nhiêu đối thủ.

“Không
nhiều... khoảng vài chục người.”

Lệ Dương
thổ huyết, như vậy còn không nhiều ư? Cô sao không thể là một trong số vài chục
người đó vậy?

“Người mẫu
ở công ty nhìn qua đều như vậy.” Hoàng Quân nhàn nhạt giọng, lại nói thêm một
câu: “Đẹp, nhưng không tự nhiên.”

Hoá ra là
thế. Vài chục người đó đều là những người mẫu quảng cáo cho sản phẩm của công
ty, đương nhiên phải khác biệt với nhân viên bình thường. Hoàng Quân tiếp xúc
với nhiều mỹ nữ như vậy, trong con mắt đánh giá sớm đã hình thành hệ miễn dịch,
thảo nào anh ta nói Hương Giang chỉ ưa nhìn.

“Vậy...
anh thích kiểu người như thế nào?” Lệ Dương len lén đưa mắt sang thăm dò một
chút.

Hoàng Quân
không trả lời, lật cổ tay nhìn qua mặt đồng hồ.

“Hôm nay
hỏi tới đây thôi. Tới giờ tôi phải về công ty rồi.”

Hoàng Quân
đang định rảo bước lên phía trước, Lệ Dương không cam lòng giật nhẹ tay áo
khiến bước chân anh khựng lại.

“Chờ một
chút.”

Hoàng Quân
nheo mắt nhìn Lệ Dương chờ đợi.

“Câu hỏi
đó... tôi có thể theo đuổi anh được không?”

Phải khó
khăn lắm Lệ Dương mới nặn ra được một câu, mặc dù câu này trước đó không lâu cô
đã rất mặt dày mà thốt ra một cách tự nhiên.

Nhìn vào
đôi mắt cụp xuống như con cún con sợ bị đánh đòn của Lệ Dương, Hoàng Quân thuận
tay búng nhẹ vào trán cô một cái, khoé môi nở ra một nụ cười.

“Muốn theo
đuổi ai là tự do của cô... Không cần phải hỏi tôi.”

Khi Hoàng
Quân đã đi lên phía trước một đoạn, Lệ Dương vẫn còn đang rất tập trung phân tích
lời anh vừa nói. Câu nói này... nghe ra hình như là đồng ý.

Mãi cho
đến khi có tiếng Hoàng Quân gọi ở phía trước: “Còn đứng đó làm gì, tôi đưa cô
về bệnh viện”, Lệ Dương mới sực tỉnh ra, lon ton chạy về phía anh.



Khi vừa
bước lên cầu thang nhà B, Lệ Dương gặp Trịnh Sỹ Phong cũng đang đi xuống. Trên
cổ anh còn đeo ống nghe kiểm tra nhịp tim, khuôn mặt, dáng dấp vẫn đẹp trai như
thế, chỉ có điều bây giờ, Lệ Dương nhìn thấy đã không còn rung động nữa.

Trịnh Sỹ
Phong cũng nhìn thấy Lệ Dương, khẽ gật đầu cười rồi bước nhanh xuống chỗ cô.

“Trưa nay
không thấy em ở nhà ăn bệnh viện. Em đi đâu vậy?”

Lệ Dương
đưa tay xoa xoa gáy, ngượng ngùng cười.

“À... Em
ra ngoài ăn cơm cùng bạn.”

“Thế à?”
Trịnh Sỹ Phong không mặn không nhạt đáp lại Lệ Dương. “Anh định mời em ăn cơm.
Tối nay em rảnh không?”

Đề nghị
này đối với Lệ Dương mà nói quả thật hết sức bất ngờ, cô trong giây lát không
biết nên trả lời anh thế nào.

Nếu chỉ là
một đề nghị đi ăn đơn thuần giữa đồng nghiệp với nhau, Lệ Dương tất nhiên sẽ
gật đầu đồng ý ngay. Chỉ có điều vừa mới hôm qua, Trịnh Sỹ Phong muốn phát
triển mối quan hệ đồng nghiệp giữa anh và cô, đề nghị này lại chẳng khác gì một
lời mời hẹn hò.

Lệ Dương
rất muốn từ chối, lại không nghĩ ra lý do gì để từ chối. Cô không yêu Trịnh Sỹ
Phong, nhưng cũng không muốn làm sứt mẻ tình đồng môn giữa hai người, càng
không muốn anh chịu thêm những tổn thương về tình cảm.

“Lệ
Dương?” Thấy Lệ Dương ậm ừ hơi lâu, Trịnh Sỹ Phong cố ý nhắc cô.

“Em x