Polaroid
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325341

Bình chọn: 9.5.00/10/534 lượt.

y cô
mới hoảng hốt nhận ra nhưng tất cả đã quá muộn.

“Bà ngoại,
bà ngoại…” Lệ Dương vừa đập cửa vừa kêu.

Bà ngoại
mở cửa và đứng chắn ngang, tỏ rõ ý không cho cô bước vào.

“Giờ là
ngoại vào trước rồi, con ngoan ngoãn qua phòng thằng nhóc đi.”

“Bà à, tối
hôm qua anh ấy nằm trên sofa cả đêm để nhường giường cho con đó.”

“Vậy con
gọi nó lên giường nằm cùng là được.”

Nói xong,
bà tàn nhẫn đóng cửa lại, không cho cô một cơ hội cầu xin.

Lệ Dương
lếch thếch bước vào phòng Hoàng Quân, anh cũng vừa từ trong phòng tắm bước ra.
Trên người anh mùi hương sữa tắm tỏa ra quyến rũ, mái tóc ướt nhỏ xuống từng
giọt càng làm Lệ Dương cảm thấy như bị kích thích.

“Em không
phải đến phòng Xuân Vy sao?” Hoàng Quân nhìn thấy cô hơi ngạc nhiên.

“Em bị bà
ngoại cướp chỗ rồi.” Lệ Dương nói giọng ấm ức.

Hoàng Quân
bật cười:

“Anh đã
nói rồi, em không phải là đối thủ của bà đâu. Em ngủ ở giường của anh đi, đêm
nay anh phải thức để hoàn thành bản vẽ.”

“Anh không
ngủ sao?”

“Sáng sớm
mai anh phải trình chiếu trong cuộc họp của công ty rồi. Chắc phải thức hết đêm
nay để hoàn thành. Em mau đi ngủ đi.”

Lệ Dương
đi về phía giường Hoàng Quân và ngồi xuống. Hôm này dù cô không ở đây thì chiếc
giường này có lẽ cũng để trống. Hoàng Quân đi về phía cô, nhẹ nhàng đặt lên
trán cô một nụ hôn và đỡ cô nằm xuống rồi kéo chăn đắp lên người. Sau khi cô
nhắm mắt một lúc, anh mới đứng dậy đi về phía bàn làm việc.

Khi Lệ
Dương thức dậy, cô chỉ thấy một góc sáng duy nhất ở phía bàn làm việc của Hoàng
Quân. Anh có thói quen để điện phòng khi làm việc. Hôm nay có lẽ sợ ảnh hưởng
tới giấc ngủ của cô nên anh mới tắt đi. Lệ Dương nhẹ nhàng ngồi dậy, lật chăn
và bước xuống giường.

Cô đi đến
cạnh Hoàng Quân, nhìn thấy anh đang hoàn thiện những bản thiết kế bằng bút chì
màu, trên góc mỗi tờ giấy đều có ghi tên bản thiết kế và tên người sáng tạo ra
chúng. Cô nhẹ nhàng đứng bên cạnh, Hoàng Quân nhìn thấy có bóng người in xuống
tờ giấy trước mặt, anh hơi giật mình ngẩng đầu lên.

“Em không
ngủ sao?” Anh nhìn cô thắc mắc.

“Em vừa
tỉnh dậy.” Lệ Dương nhẹ nhàng giải thích. “Em pha cho anh ly cà phê nhé!”

Không đợi
Hoàng Quân đồng ý, Lệ Dương bước chậm ra khỏi cửa phòng. Một lúc sau, cô đặt
trên bàn anh một cốc cà phê nóng bốc khói nghi ngút.

“Cảm ơn
em.” Anh nhìn cô ánh mắt đầy trìu mến.

Lệ Dương
ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hoàng Quân.

“Đằng nào
cũng không ngủ được nữa, em ngồi làm cùng anh vậy. Có gì cần em giúp không?”

Vậy là hai
người cùng ngồi làm việc. Lệ Dương giúp Hoàng Quân vạch màu lên các đường kẻ đã
được ký hiệu sẵn, giúp anh đánh số liệu vào bản báo cáo trên máy tính. Sau đó,
cô ngồi cầm bút màu để đưa cho anh, nhìn anh tô vẽ cho những bức tranh chì đen
trắng trở nên sống động.

“Màu đỏ…” Hoàng
Quân chìa tay về phía Lệ Dương.

“Đưa anh
màu đỏ.” Hoàng Quân lặp lại lần thứ hai sau khi không thấy Lệ Dương phản ứng
gì.

Vẫn im
lặng. Anh tò mò ngoái đầu nhìn sang, thấy cô đã gục xuống mặt bàn ngủ vùi, đầu
gối lên hai cánh tay, mặt quay về phía anh. Cô ngay cả khi ngủ cũng như một
thiên thần, gương mặt tròn thanh tú, bờ môi hồng hơi mấp máy. Nhìn cô ngủ,
Hoàng Quân có một cảm giác yên bình không thể diễn tả được. Anh mỉm cười, rút
nhẹ chiếc bút tô màu đỏ cô vẫn đang cầm trong tay và hoàn thành nốt những nét
cuối cùng trong bản vẽ của mình.

Sau đó,
anh kéo ghế đứng dậy, hết sức nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Cũng hết
sức nhẹ nhàng, anh rút cánh tay đang kê dưới đầu của Lệ Dương khoác lên vai
mình và bế cô lên giường.

Có lẽ do
quá nhạy cảm nên dù Hoàng Quân nhẹ nhàng hết sức, Lệ Dương vẫn tỉnh dậy. Khi
anh đặt cô xuống giường mới nhận thấy mắt cô đã mở ra và đang nhìn mình. Gương
mặt Hoàng Quân lúc đặt cô xuống gần như cúi sát vào mặt cô, anh và cô bốn mắt
nhìn nhau, nhìn rất lâu.

Sau đó,
anh vô thức đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Lệ Dương
không từ chối, cũng không nhiệt tình đón nhận.

Nụ hôn của
anh như triệu hồi lý trí của cô trở về từ cơn buồn ngủ. Cô nhắm mắt, lắc lắc
đầu, lại mở mắt, gương mặt anh vẫn gần trong gang tấc.

Người ta
nói quả không sai, khả năng kiềm chế của con người thấp nhất chính là vào lúc
nửa đêm.

Mà không
gian càng yên tĩnh, khả năng ấy càng tiến dần về không.

Lệ Dương
không có cách nào chống lại sức hút từ gương mặt điển trai ngay trước mắt mình.
Cô đưa tay sờ sờ vào mặt anh, cảm nhận sức nóng từ gương mặt ấy lan qua tay
mình.

Hoàng Quân
đặt một tay bên hông cô, tay kia chạm nhẹ vào bàn tay đặt trên giường của cô,
sau đó anh vuốt ve dọc cánh tay cô, lên bờ vai, lên cổ và dừng lại ở gò má. Anh
khẽ cúi người xuống, cơ thể anh đè lên người cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa
toàn thân.

Lệ Dương
vòng tay qua cổ Hoàng Quân và chủ động hôn vào môi anh. Anh cũng nhẹ nhàng đáp
lại, cảm giác môi lưỡi quấn quýt thực sự rất ngọt ng