Duck hunt
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324362

Bình chọn: 8.5.00/10/436 lượt.

ớn như vậy mà có nơi thiên
nhiên tuyệt đẹp thế này.

Anh dắt tay cô vượt qua vòng vèo qua những thân cây thưa thớt,
một quãng sau trước mắt Na hiện lên một đầm nước trong vắt không một gợn đục.
Ánh mặt trời chiếu những tia nắng mong manh dát lên mặt nước thứ ánh sáng lấp
lóa như pha lê.

Họ ngồi cùng nhau trên một tảng đá bằng phẳng ở gờ đất khá
cao nhìn xuống mặt đầm, không khí thoáng đãng đậm mùi cỏ ướt, tiếng chim hót
líu lo thi thoảng cất vang giữa không gian tĩnh lặng. Gió cứ mơn man đùa nghịch
làm lay động những sợi tóc mai.

“Đây là nơi cư ngụ, trốn tránh của anh, nơi cất giữ và thả
trôi sầu muộn. Anh chẳng chia sẻ bí mật này với ai cả, một nơi tuyệt diệu thế
này chỉ nên một mình tận hưởng. Và anh đã làm điều đó trong suốt quãng thời thơ
ấu và trưởng thành của mình.”

“Vậy sao lại đưa em đến đây?”

Vĩnh Uy nhìn cô bằng ánh mắt nồng ấm: “Bởi vì… anh sẽ chỉ
chia sẻ bí mật của mình với người phụ nữ của đời anh.”

Cảm giác choáng ngợp rung động chạy rần khắp huyết quản. Lệ
Na nuốt khan, cô không tin những gì vừa nghe được từ lời anh nói.

“Ý anh là…”

Vĩnh Uy bật cười: “Ha. Nghĩa là em chính là người phụ nữ của
đời anh, rõ chưa?”

Vừa nói anh vừa rút trong túi quần ra sợi lắc bạch kim của
cô, kéo bàn tay cô lại phía mình và nhẹ nhàng đeo lại nó vào cổ tay Na.

Na bất ngờ vui sướng khi chiếc lắc không mất, quả là anh đã
giữ nó. Ngắm nhìn sợi lắc tay điểm xuyết vô vàn những ánh sáng lấp lánh, Na
không tin rằng mình đang ngồi đây lắng nghe những lời chân tình đáng mơ ước từ
anh. Trước đây cô đã ước mong biết bao cái giây phút này, liệu rằng giờ đây có
phải chỉ là cơn mơ thôi không? Niềm hạnh phúc thực sự có thể trở về sao?

Cố nén hơi thở dồn dập, Na thắc mắc: “Nhưng còn vợ chưa cưới
của anh?”

“Vợ chưa cưới nào?”

“Là Kiều Diễm đó.”

“Ai nói với em vậy?”

“Anh Duy Khang. Cả chị ấy cũng nói vậy.”

Vĩnh Uy ngán ngẩm lắc đầu. “Em thật dễ bị gạt.”

Lệ Na cảm nhận càng lúc nỗi nhẹ nhõm càng lấn sâu vào tâm hồn
cô. “Nghĩa là họ nói dối ư? Anh thật sự…”<>

Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm yêu thương, đưa những ngón
tay dài mân lên bờ mi dày cong cong của cô. “Em tin anh chứ?”

Vĩnh Uy kéo cô dựa lên vai mình, cánh tay anh ôm gọn lấy bờ
vai gầy.

Lệ Na tựa đầu lên bờ vai ấm áp và vững chãi của anh, mọi nỗi
buồn tủi mệt nhọc, mọi nhớ mong da diết, mọi chờ đợi hắt hiu dường như tan biến
hết. Cô nói trong mơ màng: “Còn một điều nữa…”

“Em cứ thắc mắc hết đi!”

“Bé Bin thì sao?”

“Anh coi thằng bé như con trai mình. Coi con em cũng là con
của anh, anh sẽ yêu thương thằng bé hết lòng. Em đừng lo điều đó.”<>

Lệ Na chưa muốn nói cho anh rõ sự thật, cô thích cái cảm
giác này, cô muốn tận hưởng nó thật lâu. Cảm giác vô cùng hạnh phúc khi anh yêu
và chấp nhận cô bất chấp đứa con của cô có phải của anh hay không.

Một sáng trời tím không mây, bên đầm nước trong veo rí rách
chảy quanh, lần đầu tiên họ thực sự thuộc về nhau.

***

Có những hạnh phúc thật giản đơn nhưng lại chất chứa bao ngọt
nào, nồng thắm. Một ánh cười, một cử chỉ thân mật, những quan tâm chia sẻ, những
hờn giận vu vơ… Họ đã sống những ngày như thế, yêu thương đong đầy trong đáy mắt
và nụ cười.

**

Nhưng nếu có những người được sống trong niềm vui sướng, hạnh
phúc thì đổi lại sẽ có người phải sống trong giày vò, đau đớn.

Giống như Kiều Diễm vậy, nỗi uất nghẹn căm giận như giày xéo
tâm can cô khi anh công khai với người đàn bà khác. Cô không thể tin được rằng
có lúc mình lại khổ sở vì nỗi lo mất anh đến vậy. Trước đây không một người phụ
nữ nào khiến cô phải để mắt vì anh nhưng giờ đây dường như mọi chuyện càng lúc
càng đi quá xa. Cô chưa khi nào thấy anh mê muội như vậy.

Chiếc xe mui trần vẫn vùn vụt lao đi với tốc độ quá giới hạn
cho phép, những làn gió thốc ào ào khiến khuôn mặt trắng bệch của cô càng thêm
tê rát. Cặp kính nâu sành điệu che đi đôi mắt vằn đỏ.

Gần đến biệt thự họ Cao cô giảm tốc độ lại. Cánh cổng lớn đồ
sộ tự động mở khi bắt được tín hiệu khách quen. Kiều Diễm dừng xe ở bãi đậu trước
ngôi biệt thự, cô bước xuống, giẫm đôi giày cao gót đỏ chót trên nền cỏ mềm tiến
thẳng vào gian nhà chính.

Cả hai ông bà Cao đều có mặt tại phòng khách lớn khi Kiều Diễm
bước vào. Căn phòng rộng lớn với mặt sàn bằng đá sapphire xanh lục ẩn hiện dưới
lớp kính mỏng lát bên trên, vòm trần được tạo hình hết sức phức tạp với hình dạng
bầu trời và những đám mây. Phía tây căn phòng còn mở hướng ra khi vườn tiên cảnh
đẹp tuyệt có thác nước rì rào và các khóm cây, bụi hoa lạ mắt.

Ông Thụy đặt tờ báo xuống, còn bà Ngọc Kim thì đứng hẳn dậy
vồn vã chào đón. Kiều Diễm tỏ ra vô cùng dịu dàng chào hỏi những lời thân mật với
hai ông bà.

Ông Thụy vẫn ngồi ở chiếc ghế chính giữa lớn nhất trong bộ
sa lông đồ sộ làm bằng da báo, Diễm và bà Ngọc Kim ngồi cạnh nhau nắm tay tâm
tình. Nói chuyện về th