
thì số tiền đầu tư chỉ như mắt
muỗi. Nhưng với công ty chúng ta lúc đó thì sẽ như một cứu cánh trời ban.”
Lệ Na giật mình: “Anh nói Cao Kiến?”
“Đúng vậy, cô có biết tập đoàn địa ốc nổi tiếng Cao Kiến
không? Nói chính xác ra khi đó ông chủ làm việc với tên giám đốc trẻ tên Cao
Vĩnh Uy gì gì đó. Hắn thật hống hách và tàn nhẫn.”
Lệ Na thấy khó thở, cô phải uống một ngụm nước. “Anh có nhầm
không, sao lại là Cao Vĩnh Uy?”
“Nhầm là sao được, cô không biết chứ hồi ấy hắn rất nổi tiếng.
Nổi tiếng máu lạnh. Cứ nghĩ đến việc ông chủ phải chịu ấm ức thế nào tôi lại
sôi máu lên. Hừ để tôi gặp mặt hắn xem, nhất định phải tống cho hắn vài quả, muốn
ra sao thì ra.”
“Ba tôi… ông phải chịu ấm ức lắm sao?”
“Cô biết đấy, tuy tôi không trực tiếp lo chuyện công ty
nhưng ông chủ rất tin tưởng và hay tâm sự mọi chuyện với tôi. Có một việc thế
này tôi không biết có nên nói ra không…” Anh ta ngần ngừ.
“Anh đừng giấu tôi gì cả, dù sao việc xảy ra cũng qua lâu rồi,
tôi sẽ không sao đâu.”
“Tôi không được chứng kiến bất kì sự việc gì cả, chỉ nghe ba
cô kể lại. Tối hôm đó ông rời khỏi tập đoàn Cao Kiến rất muộn – trông ông lúc
đó thiểu não lắm – và rủ tôi đi làm vài chén. Trong cơn say ông cứ dốc hết nỗi
niềm với tôi.” Người lái xe lắc đầu giọng chùng xuống: “Ông đã phải quỳ gối trước
hắn ta để cầu xin, đã gạt hết thể diện mà hạ thấp mình trước một người đáng tuổi
con ông như thế…”
“Vì lúc ấy quả thật đã không còn lối thoát nữa rồi. Cũng chỉ
vì bao nhiêu các công nhân viên mà ông phải làm như thế thôi cô ạ.”
Ngừng một lát để nén nỗi xúc động lại, anh tiếp lời: “Ông
nói sống năm chục tuổi đầu rồi, vậy mà vẫn phải chịu nỗi đắng cay, tủi hổ như vậy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có thể khiến người ta chịu giúp thì có phải quỳ
xin trước người bằng tuổi con cháu hàng trăm lần nữa ông cũng chấp nhận… Tuy
nhiên sự việc không như mong muốn, cô cũng biết rồi đó.”
Lệ Na lặng câm như hóa đá, mặt trắng bệch rồi tái nhợt. Trái
tim cô giờ đây như bị ai xéo lên hàng trăm lần. Tâm tư phủ kín nỗi đau thương
quặn thắt; những lời người đối diện vừa nói cứ vang vọng, áp đảo trong cô.
Thật nực cười, hay ho biết bao. Hai cha con cô đã cùng quỳ gối
cầu xin một người. Lệ Na cứ tự giày vò trong sự căm phẫn và cười nhạo chính
mình.
**
Kiều Diễm đóng sập mui xe, thả chiếc kìm vào lại hộp đồ trên
xe. Vậy là xong. Cô quệt giọt mồ hôi trên trán. Sau đó bắt đầu đi bộ một đoạn đến
chiếc xe mui trần màu xám cực sang.
Vừa lúc Vĩnh Uy bước ra từ cửa hiệu trang sức đá quý. Nhìn
thấy Diễm anh hơi không thoải mái. Sức bám của cô nàng quả rất dai.
Kiều Diễm vờ làm mặt nhăn nhó. “Nhìn từ xa em nhận ra xe
anh. Anh đi đâu đây?” Liếc nhìn vào cửa hiệu đá quý cô khẽ cắm móng tay sắc nhọn
của mình vào sâu trong lòng bàn tay.
Thấy anh không nói gì Diễm tiếp lời: “Xe em bỗng nhiên bị chết
máy giữa đường. Anh xem giúp em với. Nếu không đành nhờ anh cho quá giang một
đoạn nhé!”
Anh tiến lại chiếc xe của Diễm, mở mui trước kiểm tra thì thấy
dây cao áp đã bị đứt rời. Nhìn qua cũng biết có người động tay mới hư hại nặng
như vậy. Vì anh sao? Chỉ vì anh mà cô ta phải giở cả trò này thật không đáng.
Vĩnh Uy không giận, anh chỉ cảm thấy cảm thông cho cô ta. Dù sao hai người cũng
lớn lên bên nhau, thấy cô khổ sở vì mình như vậy anh thật không nỡ.
Kiều Diễm len lén nhìn biểu hiện trên mặt Vĩnh Uy, liệu anh
có tin không? “Hôm trước em phanh xe khá mạnh, có lẽ ảnh hưởng chăng?”
Anh đóng sập mui lại, buông một câu gọn lỏn: “Gọi trung tâm
kéo xe đi!”
“Vậy anh không phiền nếu em đi nhờ xe chứ?” Kiều Diễm khấp
khởi mừng thầm.
Vĩnh Uy không nói gì và quay lại chỗ xe anh đậu. Kiều Diễm
bước theo, với cô anh im lặng nghĩa là đồng ý.
Họ vụt đi êm ru trên con đường rộng tấp nập, Vĩnh Uy đi sát
làn đường dành cho người đi bộ. Tiếng Kiều Diễm lanh lảnh nói cười cạnh bên,
còn anh vẫn trầm tư với suy nghĩ làm sao nói để cô hiểu rằng đừng hy vọng ở anh
nữa.
Mặt đường bên trái với những hàng cây thấp thoáng ken dày
trên vỉa hè, hình bóng Lệ Na lững thứng bước đi như vô hồn lọt vào tầm mắt qua
chiếc kính nâu vuông của anh nhanh tựa một cái chớp mắt. Cô bỗng nhiên cũng
nhìn sang, hình ảnh anh và Kiều Diễm đập vào mắt. Nhưng với Na giờ đây điều đó
cũng đơn giản như một cái lướt qua nhau trong vô tình giống như họ lúc này.
Hai người, hai hướng vuột qua nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi
mà dường như bất tận đến ám ảnh.
**
Tiếng chuông réo rắt liên hồi mà Lệ Na vẫn không buồn nhấc
máy, anh tự nhủ có lẽ nàng giận thật rồi. Nhịp nhịp ngón tay xuống mặt bàn, Uy
kiên nhẫn chờ đợi đầu bên kia trả lời, anh không tin cô vẫn không nghe máy nếu
anh còn gọi đến lần thứ n.
Và cuối cùng những tiếng chuông vô vọng cũng ngừng, Lệ Na đã
mở máy, giọng cô lạnh băng: “Chuyện gì?”
“Kiểu hờn dỗi này của em rất đáng yêu đấy!”<>
“Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy đây. Đ