
ời tiết, sức khỏe… nhưng cứ đôi lúc Kiều Diễm lại thở
dài, mắt chớp chớp nằng nặng ướt.<>
Bà Ngọc Kim quan tâm: “Kìa Diễm! Có chuyện gì với con vậy?
Nói bác nghe!”
“Dạ không có gì đâu bác.” Kiều Diễm đưa tay khẽ chấm khóe mắt.
“Có gì nói mau đi, đừng giấu bác điều gì. Nếu còn tỏ ra
khách khí với bác, bác sẽ giận đó.”
Ông Thụy cũng rời mắt khỏi tờ báo liếc nhìn cô. Khi ấy Kiều
Diễm mới thì thào với giọng nghèn nghẹn: “Là anh Vĩnh Uy. Anh khiến cháu rất buồn.”
Bà Kim vội hốt hoảng: “Thằng Uy nhà bác làm sao? Nó lại làm
gì có lỗi với con ư?”
“Anh ấy giờ ngang nhiên yêu đương với một cô gái,” sợ hai
người nghĩ mình nhỏ nhen, Kiều Diễm vội nói thêm: “Điều quan trọng là… cô ta có
con rồi. Hai bác có nhớ hôm dự tiệc, Duy Khang có đưa về ra mắt bố mẹ anh ấy một
người con gái? Chính là cô ta. Hôm ấy cô ta suýt bị đèn chùm rơi trúng người,
may mắn không sao cả nhưng lại làm ra vẻ bị thương nặng khiến Uy phải vội vàng
đưa cô ta đến bệnh viện. Có lẽ thấy Vĩnh Uy có tiềm lực hơn nên cô ta chuyển hướng.”
Ông Vĩnh Thụy trầm ngâm lắng nghe, ánh mắt thi thoảng nháy
lên những tia sáng nhỏ, còn vợ ông thì sốc nặng khi nghe được tin này: “Ôi! Con
nói sao hả?”<>
“Bác không sao chứ ạ?” Cô đưa tay vuốt lên ngực bà Kim. “Thật
ra, nếu anh ấy chọn một cô gái khuê các có danh giá hẳn hoi thì cháu cũng không
đến nỗi giận như vậy. Nhưng cô ta thực sự là người…”
Kiều Diễm cười thầm đắc ý, cô tin mình đã đánh đòn tâm lý
khá mạnh với hai người sinh thành ra anh. Khi cô bắt đầu giơ lên móng vuốt sắc
nhọn của mình thì cũng là lúc cuộc chiến thực sự bắt đầu…
**
Duy Khang cố gượng cười nhưng nụ cười của anh trông thật não
nề, nỗi buồn cô đọng trên từng nét mày. Niềm tiếc nuối như vỡ òa khi cô đã vuột
xa tầm với, chưa người con gái nào lại khiến anh xao xuyến mỗi giây, mỗi phút
như cô ấy… Nhưng giờ đây có lẽ anh đành từ bỏ cô thật rồi…<>
“Em thực sự rất xin lỗi!”
“Đừng chỉ nói xin lỗi anh hoài, em đâu có lỗi gì. Là do anh
cứ ngày đêm mộng tưởng thôi!” Giọng nói của anh thật buồn, thật hiền.
Lệ Na trầm ngâm không biết nói sao, cô thật có lỗi với anh.
Duy Khang đối với cô nặng nhiều ân tình đến vậy, chỉ hy vọng anh ấy sẽ tìm được
cho mình một người phụ nữ thật tốt.
“Cậu ấy đối với em rất quan trọng đúng không?”
Na mỉm cười gật nhẹ đầu. “Vâng! Anh ấy là tất cả của em.”
Hiểu rồi. Duy Khang chấp nhận kết thúc cuộc chơi tình ái này
trong sự nhẹ nhõm, thanh thản khi hiểu rằng anh chỉ là người thứ ba. Không phải
là không cố níu, mà chỉ là chấp nhận thất bại sớm hơn để chịu tổn thương ít
hơn.
“Có một điều nữa anh muốn hỏi em, bé Bin… có phải là… con cậu
ta?”
Cô ngạc nhiên nhìn anh: “Tại sao… anh biết?”
Duy Khang lại khẽ cười: “Anh nhận ra điều đó từ lâu rồi, chỉ
là không muốn chấp nhận sự thật. Vì sao em không nói cho cậu ta biết?”
“Ưm… nhiều lần em cũng định nói nhưng rồi cơ hội lại trôi
qua, khi đó thì em đắn đo rất nhiều, em không muốn cản bước anh ấy. Hơn nữa, em
muốn chờ anh ấy tự nhận ra.”
“Ha ha cậu ta thật ngốc phải không?”
Lệ Na cũng hòa cùng tiếng cười của anh, chuyện kết thúc
trong êm đẹp và điều tuyệt với nhất là họ vẫn có thể làm bạn của nhau.
***
Na rất bất ngờ khi những người mặc đồ công sở đến yêu cầu được
gặp chủ quán. Họ giới thiệu là những người ở sở quy hoạch và xây dựng thành phố.
“Sở đã quyết định quy hoạch khu đất này để xây dựng công
trình lịch sử. Chúng tôi muốn gặp chủ sở hữu của căn nhà này để bàn về vấn đề
giải tỏa và đền bù.”
Lệ Na thấy choáng váng. “Sao cơ? Giải tỏa?” Cái tin bất ngờ
này khiến cô không biết phải nghĩ sao. Chần chừ một thoáng Na nói tiếp: “Người
chủ của lô đất này hiện ở bên Mỹ. Tôi là người thuê lại cửa hàng này và đang trả
góp tiền để ông ấy nhượng lại toàn bộ.”
“Vậy cô hãy liên lạc với ông ấy trong thời gian sớm nhất để
đến gặp chúng tôi tại văn phòng và bàn về các quy định lẫn lợi ích bồi hoàn.
Xin phép!”
Họ đã đi từ lâu mà Lệ Na vẫn thừ người, ngập trong những cảm
xúc rối bời. Bao nhiêu cố gắng của cô lẽ nào đều đổ sông đổ bể hết sao. Chẳng
phải ông chú ấy đã nói khi đất này hoàn toàn chính chủ và không hề nằm trong
quy hoạch? Giờ phải làm sao?
Lệ Na nghĩ đến Vĩnh Uy, anh ấy làm về địa ốc chắc chắn sẽ rõ
về những vấn đề này, nghĩ vậy cô liền gọi cho anh. Thật may khi lúc khó khăn thế
này lại có anh ở bên.
Vĩnh Uy nói anh sẽ giải quyết việc này, Na đừng lo lắng gì cả.
Vĩnh Uy về nhà tìm gặp ba, khi đó ông Thụy đang ngồi thư
giãn trong vườn cây ăn trái rộng hàng chục hecta trong trang viên biệt thự. Anh
bước lại gần ba mình khi ông đang nhắm mắt dựa lưng trên chiếc ghế đá, thả hồn
theo nhịp thở hài hòa giữa không khí thanh bình và hơi gió mang mùi ẩm ướt từ hồ
nước nóng kế bên. Tách trà trên bàn vẫn nghi ngút khói.
Vĩnh Uy đánh động bằng câu vào đề ngay không chút khách khí:
“Ba lại muốn gì đây? Có phải lại