
h thế nào!''
Hắn liên tục hò tài xế lái nhanh lên, cầu ming là không như
những gì hắn nghĩ. Nó không thể nhưu thế, hắn biết mà, chắc
chắn. Xe vừa dừng là hắn chạy như bạy vào cổng, cổng nhà
không khóa. Lục tìm hết phòng này đến phòng nọ, hắn chần
chừ. Trái tim hắn đnag run rẩy, có lẽ hắn sợ. Ban tay từ từ
kéo khóa.
'' Cạch''
Cô cố chạy lắm mới đuổi kịp hắn, chuẩn bị cười trên nỗi đau của nó thì
ngẩn tò te. Sao trong phòng chả có lấy một người? Hắn cũng vậy, lục lọi
hết ngóc ngách mà chả thấy tăm hơi nó đâu. Nhưng cái lạ là không thấy nó hắn lại vui hết sẩy.
- Ơ? Sao lại không có ai thế này?- Muni tìm quanh co, khuôn mặt búp bê
giờ nhìn như bà phù thủy vậy. Khốn khiếp! Đã chuẩn bị như vậy mà chẳng
ra gì cả. Tên anh trai khốn khiếp đang ở đâu rồi? Đôi mắt cô bỗng sáng
lên, cửa phòng WC khép hờ, hình như có người trong đó.''Định trốn hả?
Đừng hòng''. Lập tức Muni chạy ra mở cửa nhà vệ sinh, nhưng cửa vừa mở
thì khuôn mặt biến sắc.
- Anh Ken! Anh Ken! Anh không sao chứ?- Cô lay lay người anh, sao lại
làm bất tỉnh ở đây? Nó đâu rồi? Nhưng hắn đang ở đây cô không thể hỏi
được. Hơn nữa lại còn phải che mặt cho anh trai nữa, hắn mà thấy thì Ken có mà đi đời.
- Tôi không biết chuyện gì nhưng bây giờ tôi cần nói chuyện với anh trai tôi
Cô đuổi khéo hắn về. Căn phòng im ắng lạ thường không thấy tiếng trả
lời. Quay đầu ra thì hắn dã bay từ bao giờ rồi, lập tức cô dùng vòi hoa
sen xả nước vào mặt Ken. Dám làm hỏng kế hoạch của cô, nếu không phải vì anh còn giá trị lợi dụng thì Muni đã cho anh tơi bời rồi. Cô cắn môi
đến mức có thể chảy máu cả ra, đôi mắt xanh hiền hòa bình thường giờ
ngập tràn lửa hận và mưu tính.
- Dương Hiểu Minh! Anh dậy ngay cho em!
- Khụ...khụ...- Anh ho sặc sụa, đưa tay vuốt những giọt nước đang chảy
trên mặt. Thuốc mê có tác dụng lâu thật, mãi 1 giờ mà anh mới tỉnh lại.
Dầu óc còn hơi choáng váng, anh gượng dậy nhìn đứa em đang sắp bốc hỏa
trước mặt.
- Con nhỏ đó đâu rồi? Sao anh lại bất tỉnh ở đây?
- Lúc anh chụp hình trộm bị nó phát giác thế là nó dựt điện thoại của
anh để xem rồi lấy chiếc khăn đã tẩm thuốc mê bịt mồm anh lại. Anh chỉ
biết nhiêu đó thôi!
- Vậy...vậy là nó đã biết ư?
Cô lo sợ, bước ra ngòai nhặt chiếc điện thoại lăn lóc ở góc phòng. Thật
sự cô đã đánh giá nó quá thấp, nếu giờ nó đem kể với hắn thì coi cô tiêu đời rồi. Không được! Tyệt đối không thể để ké hoạch sụp đổ trong giây
lát như vậy được. Cô đã thỏa mãn đâu, nó chưa đau đớn gì cả, nhất định
định khiến nó chịu đựng nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần.
- Bây giờ phải làm sao đây?
Anh nhìn cô bối rối cũng thấy bất an, anh không nên gặp hắn lần nữa nếu
còn muốn sống. Nhưng vừa nãy đi về nhà anh cảm thấy có ai đó cứ đi theo mình như theo dõi vậy.
- Hình như có người theo dõi anh thì phải. Lúc đi cùng nó về anh cứ thấy có tiếng bước chân đi theo mình.
- Vậy sao?- Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ. Đôi môi cong lên tạo thành một
nụ cười, chắc chắn hắn đang truy tìm cái ngưừoi hôm đó. Vậy chắc chắn đã thấy nó với anh đi về.'' Dương Băng Băng! Tôi với cô, để xem ai cao tay hơn ''
~*~*~*~*~*~
Sau một hồi tần ngần hắn vẫn không dám mở cửa. Tự nhiên thấy con tim cứ
run từng đợt, hắn sợ . Sợ gì? Có lẽ sợ phải nhìn thấy gương mặt của nó, một gương mặt vô cảm, lướt qua nhau như chưa từng quen biết. Có nên mở
không nhỉ? Hắn rất muốn gặp nó bây giờ, nhưng gặp rồi thì nói gì? Hắn vò đầu bứt tai mãi mà không biết nên làm thế nào cuối cùng thì cũng dám
vươn tay ra mở khóa.
'' Cạch''
Hắn chưa có làm gì nha nhưng cánh cửa đã tự bật mở. Nó trong bộ váy
trắng giống như một thiên thần vậy, gương mặt của nó khiên sợ sợ run cả
người. Không phải vô cảm cũng chẳng phải đằng đằng sát khí mà là một
gương mặt dịu dàng, nụ cười tươi cùng với giọng nói như rót mật vào tai:
- ANH IU vào nhà đi! Đứng ở ngaòi lạnh lắm, cẩn thẩn cảm đấy ANH IU!
Hắn cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dài từ đầu đến sống lưng. Sao
mà hắn sợ cái gương mặt dễ thương kia vây. Có lẽ hắn đã quen với những
nụ cười gian và những cái bĩu môi của nó rồi. Tự dưng nó thay đổi 360 độ thể thao khiến hắn cứ quay vòng vòng, chả biết làm sao. Không lẽ đây là lần cuối hắn còn ở trên thế gian này?
Sau một hồi ngắm cái khuôn mặt phong phú của hắn nó cũng hết chịu nổi,
vươn tay ra kéo hắn vào trong. Nó cảm nhận được sự run rẩy của hắn, run
caígì mà run! iBình thường thì chả sao hôm nay chị đây mở lòng từ bi mà
lại còn run mới chả rẩy à? Thôi nào, bình tĩnh hãy nghĩ vì lợi ích con
em chúng ta mà kệ cha con em chúng nó.
- Anh đói rồi phải không? Em dọn sẵn cơm rồi đó.
Hắn toát mồ hôi khi nhìn thấy đồ ăn, toàn món hắn thích. Chắc rồi. ăn
xong là nó sẽ thủ tiêu hắn ngay, làm sao bây giờ? Hắn không ngờ cái tội
''bồ bịch'' lại nặng vậy( mọi người có hiểu không? Há há....)
- Jen à...!
- Dạ..!
Hắn