
tui với!- Thấy hắn cứ đi cô cũng bắt một xe taxi
khác đuổi theo. Tâm trạng cô bây giờ rất vui, phá được nó là 1
niềm vui lớn nhất còn hắn thì hết giá trị lợi dụng cô sẽ đá đi, mà có cưới cũng chẳng sao, tập đoàn nhà hắn lớn thế cơ
mà.
Trời bắt đầu âm u , mưa lại kéo đến. Một cô gái cứ chạy trogn
mưa, chạy mãi, chạy mãi, chạy đến khi không biết đi về đâu. Lạc lối! Đó là 2 từ mà nó nghĩ dành cho mình hiện tại, cả lí
trí và con tim. Nó dừng chạy, bàn tay nắm chặt, nó muốn xác
định: ''Đó có phải là tình yêu không?''. Hay chỉ là một đợt
cảm nắng thoáng qua.
- Khốn khiếp!- Nó hét lên, thấy nó chạy mà không đuổi theo gì
cả. Chắc lại mê mẩn cùng con nhỏ tóc tím kia chứ gì, thế thì chị đây cóc thèm! Biến đi! Đồ bút chì thối tha! Cút ra khỏi
tim tôi.
-Nói ai khốn khiếp đó?
Một giọng nam vang lên cùng tiếng mưa. Mắt nó sáng bừng lên,
đang lúc thế này tìm được một bao tải thì còn gì bằng. Nó
quay người , đôi mắt hơi nheo lại'' Cái gương mặt này nhfin quen
quen, hình như gặp đâu rồi. Thây kệ! Cứ xả stress cái đã!''
- Chửi ai kệ chị, liên quan gì tới em!
- Xinh mà kiêu thế em?
Giọng nói đó trở nên giễu cợt, đứng dưới mưa nên khó nhận ra
đối phương, chỉ thấy mờ mờ màu tóc. Anh đã nhận ra, đó chính
là cô gái hôm nọ. Đúng là nghe theo em mình thật là hên.
- Thì xinh để kiêu chứ để làm gì!
Nó làm cao, thấy trời mưa to hơn nên chạy đến chỗ vỉa hè trú. Anh cũng chạy theo, đến lúc nó ú ớ nhận ra thì anh bật
cười.Anh thì đêm nào cũng mơ thấy nó, lúc nào cũng nhớ mối
thù mà nó thì mãi đến bây giờ nhận ra. Có vẻ cô gái này
cũng thú vị đấy chứ nhỉ.
- Vô duyên! Đi theo tôi làm gì!
Nó nhìn anh bực tức, không có hắn ở đây để bảo hắn xử tội
tên kia. Aissssssssss! Lại nghĩ đến nữa rồi! Không nghĩ nữa,
nghxi nữa đâm đầu zô tường chết luôn.
- Thích thì đi theo. Nhóc đâu cấm được anh đâu.
Anh mỉm cười nhín nó, được Ken ta cười như vậy là kiếp trước
phải tu luyện trăm năm đó nha. Bao nhiêu ngưừoi muốn mà có được đâu.
- Anh kêu tôi là gì hả?
Khí nóng trong người nó bốc nên ngùn ngụt, cùng hùa với tên
gọi mình là nhóc à? Khốn khiếp! Phải cho chừa mới được!Á!
Lại nghĩ đến nữa rồi, thế là thay vì đấm anh nso lao vào
tường cốc đấu mấy cái. Anh còn định đỡ đòn thì bỗng dưng
thấy nó lao vào tương giật nảy cả mình, có khi nào bị chập
chỗ nào không? Giờ nhiều bệnh nhân bị xống ra ngoài lắm.
- Này! Làm gì thế?
- Phù!Được rồi! Được rồi!
- Phì! Quần áo ứớt hết rồi! Nhà anh gần đây về nhà anh thay đồ cho khỏi cảm!
Nó chu môi, tưởng nó là đứa trẻ lên 3 hả? Tôi không ngu đâu nhá! Đâu dễ cho tôi ăn con lừa.
- Định lừa tui hả? Chưa đủ tuổi đâu.
- Ha ha! Nhóc sợ anh làm gì hả?- Anh cười đểu đểu nhìn nó.
- Gì chứ? Còn lâu nhá!- Nó lườm anh- Về thì về! Thử đụng đến chị xem, xem còn sinh đẻ được không!
Anh toát cả mồ hôi, cô gái anỳ chả phải tầm thường. Nhưng cư theo kế hoạch mà làm, chắc chắn sẽ thành công.
Về đến nhà anh bảo nó vào phòng tắm, nó phải kiểm tả đi
kiểm tra lại xem có cái camera nào không mới dám vào. Anh ôm
bụng cười rồi vớ điện thoại nhắn tin cho em gái, đã xong giờ
chỉ còn phần của cô là hoàn tất.
Đang lê bước cùng hắn ra khỏi bệnh viện, mặt cô bí xị như cái
bánh bao thiu vậy. Không bí xị sao được, bị hắn mắng cho té
tát cái tội nhìn nhằm, cô gái đó khác một trời một vực với
sao chổi mà cũng nhầm được. Đúng là hết nói. Nhưng cô lập tức vui trở lại khi thấy anh trai mình nhắn tin. Vậy là cá đã vào lưới, chỉ cần hắn đến là xong. Nghĩ vậy cô rảo bước đi lên
chặn chân hắn.
- Jen đang ở nhà anh trai tôi! Chắc chắn lun đó!
- Nhỡ đâu cô với anh cô mắc gen di chuyền nhìn lộn thì sao?- Hắn tránh ra rồi lại tiép tục bước đi, nó đnag ở đâu? Nó có bị
ngấm mưa không? Nó có...giận hắn không?
- Ya! Không tin thì anh xem!
Cô giơ bức ảnh chụp trộm nó từ phía sau lúc nó đóng cửa
phòng tắm, hắn giật cái điện thoại nhìn chằm chằm. Sao nó
lại mặc đồ ngủ chứ? Khoan đã, anh trai nhỏ này sao? Vậy là
sao?
- Nhà anh cô ở đâu?
Hắn hỏi dồn cô, lúc cô trả lời xong thì đã thấy hắn bốc hơi
rồi. Đôi môi cô nở một nụ cười đắc thắng, xem như lần này
thành công mỹ man. Chỉ cần vài lần nữa cô tin nó với hắn sẽ
mỗi người một nơi.''Dương Băng Băng! Xem cô giải thíc