
giải tôi này nọ. Nếu như bạn gặp anh ấy lúc đó, chắc chắn bạn sẽ nghĩ
anh ấy là một người anh trai tốt nhất thế giới. Nhưng chỉ cần tôi phấn chấn, vui
vẻ trở lại, anh ấy sẽ tiếp tục chọc tức tôi. Ức ơi là ức, tôi ngồi ôm Tiểu Hắc
còn sướng hơn ngồi nói chuyện với anh ấy!
Có một hôm bố mẹ đi công tác,
tôi với anh ấy rủ nhau xem phim ma, Tiểu Hắc cũng ngồi bên cạnh. Tôi vốn dĩ
không phải đứa nhát gan. Phim ma thôi mà, cũng đều do con người làm ra, có gì
phải sợ. Đến Tiểu Hắc ở bên cạnh tôi còn không sợ. Thế nhưng tôi với nó đang
cùng nhau ăn bỏng ngô xem phim hay quá chừng thì tự nhiên anh tôi chồm đến, mắt
thì trợn ngược lên, tóc tai bù xù hù tôi một cái. Bỏng ngô trên tay tôi đổ hết
xuống sàn, chỉ sướng cái đứa nhỏ Tiểu Hắc kia, bình thường chỉ được ăn phần của
nó, bỗng dưng lại hưởng thêm cả phần của tôi. Còn anh tôi thì nhìn tôi cười
sằng sặc, sau đó còn nói tôi nhát gan nữa chứ! Từ đó về sau mỗi lần xem phim ma
tôi đều mượn một cánh tay của anh ấy mà ôm, đợi đến lúc anh ấy có ý định hù
tôi, tôi sẽ đem nó ra cắn cho một cái in dấu răng luôn. Hà hà…thế là anh ấy
không dám hù tôi nữa!
Nhưng những cái đó chưa có gì
đáng nói đâu! Để tôi kể tiếp cho mà nghe, nghe xong bạn sẽ hiểu mức độ biến
thái cấp hai của anh ấy là thế nào.
Đó là ngày lễ tình nhân. Bản
thân tôi vì có một ông anh như vậy nên từ nhỏ đã gần như tuyệt giao với bọn con
trai, thề rằng cả đời này không lấy chồng, cũng chẳng thèm yêu đương. Mặc dù
tôi có cái tật mê trai đẹp nhưng nói cho cùng cũng chỉ là nhìn ngắm mà thôi.
Tôi không có ý định đến gần đám quái vật đó! Đợi đến khi anh tôi lấy vợ sinh
con, tôi sẽ trôm một đứa về nuôi, như thế chẳng phải rất tốt sao!
Thực ra tôi cũng có một người
bạn là nam giới, rất thân. Biệt danh tôi đặt cho hắn là Bạch công tử. Nhưng mà
tôi coi cậu ta cùng phái với mình nên không tính vào trường hợp trên.
Trở lại vấn đề chính là vì
thế mà tôi không có bạn trai. Chuyện ấy cũng đâu có gì to tát, cũng chẳng liên
quan gì đến anh trai tôi. Ấy vậy mà lúc tôi tan học, trời rét như thế, tôi thì
chỉ muốn về nhà cho nhanh thôi, anh ấy được nghỉ còn chạy đến trường tôi. Cái
đó không quan trọng, cái quan trọng là anh ấy còn đem theo hoa tươi và
sô-cô-la. Mà cái đó vẫn chưa quan trọng lắm, quan trọng hơn nữa là anh ấy không
phải tặng cho cô gái nào khác mà chính là tặng cho tôi. Biến thái chưa? Đôi lúc
tôi muốn hỏi xem mục đích của anh ấy khi đến trái đất là gì lắm, nhưng lại sợ
ăn mắng nên thôi.
Lúc đó tôi chết chân tại chỗ,
để mặc cho anh ấy nhét hoa với sô-cô-la vào tay, kéo về nhà lúc nào không biết.
Bạn bè của tôi biết tôi có anh trai nhưng khi chúng nó đến chơi thì anh tôi đều
đi vắng. Bởi vậy chỉ có một người biết mặt anh ấy, đó đương nhiên là Bạch công
tử, ngoài ra không còn ai khác. Và hôm sau bọn bạn tôi đều quay qua hâm mộ tôi
vì có bạn trai vừa đẹp trai lại quan tâm tôi như thế. Bạch công tử kia thì nhìn
tôi một cách khó hiểu rồi cười sằng sặc như lên cơn. Mẹ nó, nhưng có ai biết
nguyên do phía sau đâu.
Anh ấy bảo thấy tôi valentine mà không có ai tặng quà rất đáng
thương. Anh ấy lại không biết tặng quà cho ai. (Thực ra người chờ anh ấy tặng quà dài đến cả km.) Thế nên anh ấy muốn giúp tôi mở mày mở mặt với bạn bè ấy mà! Nếu mà tốt như vậy đã không phải anh tôi rồi! Sô-cô-la đó là anh ấy lấy trong đống quà mỹ nhân theo đuổi anh ấy gửi đến, hoa thì
trừ vào tiền tôi giặt đồ cho anh ấy. Vậy mà giúp tôi cái gì chứ? Chỉ có
hại tôi là nhanh! Tiền mua bó hoa ấy còn đủ cho tôi ăn đến mấy hộp kem
to đùng.
Tôi hận! Từ đó trở đi, đứa bạn nào của tôi mà hỏi về “bạn trai” tôi, tức là anh trai tôi. Tôi sẽ mắng cho đứa đó ngập trong nước
miếng, cho nó chừa cái tội thích chọc vào tổ kiến lửa. Tôi cũng không
thèm giúp anh tôi nữa, đi mà tự dọn phòng, tự giặt quần áo. Cuối cùng
anh ấy phải tăng tiền hoa hồng lên gấp đôi, bao nhiêu quà của các mỹ nữ
tặng cho đều để tôi tùy ý sử dụng, tôi mới chịu quay đầu làm ôsin cho
anh ấy như xưa.
Tuy rằng anh tôi quái gở như vậy, nhưng được cái
anh là dân công nghệ thông tin, về cái khoản máy tính và các thiết bị
liên quan anh ấy rành lắm. Tôi cứ hỏng cái gì đều mang qua cho anh ấy,
khi học mà không hiểu cái gì cũng nhờ anh ấy.
Có hôm tôi qua thấy
anh ấy đang gõ bàn phím với nhấn chuột như điên. Tôi hỏi anh chơi cái
gì, anh ấy chỉ nói vỏn vẹn Dota rồi lại đâm đầu gõ gõ, nhấn nhấn. Tôi
nào có biết Dota là cái gì đâu. Đến lớp hỏi Bạch công tử, hắn nói là
game online. Con trai đứa nào cũng mê cái trò ấy lắm! Ngay cả hắn cũng
thế. Vậy là cứ rảnh tôi liền chạy qua phòng anh trai ngồi xem anh ấy
chơi, thực ra nhìn thì chẳng hiểu gì nhưng dần dà cũng có chút biết
biết, thấy hay nên thử chơi.
Lúc đó tôi còn đang học cấp III, đến
tiết thực hành tin học ở trường là tôi với Bạch công tử lại chui vào góc khuất tầm nhìn của giáo viên, hắn làm bài, tôi sao lại, sau đó tôi với
hắn chơi Dota. Có lần bị phát hiện, thế là ra ngoài hành lang đứng phạt. Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu!
Nhưng mới đây tôi