Old school Swatch Watches
Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322655

Bình chọn: 8.5.00/10/265 lượt.

nh nhật em rồi!”

“Bố mẹ muốn em về trước
sinh nhật của mình. Sáng mai anh Khánh nhà em sẽ lái xe đưa em và bác về quê.”

“Tiếc thật. Tối nay em cũng
phải về nhà anh Khánh sớm à?”

“Vâng, hôm nay bác em nấu
cơm, anh chị em đi tuần trăng mật về rồi cả nhà cùng ăn. Có lẽ bây giờ chúng ta
chia tay thôi.” Hạ Vũ nói và ra hiệu đưa tay bey bye trước mặt Đức.

Bỗng nhiên Đức vươn tay ra,
nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ. Hạ Vũ đang cười thì ngạc nhiên dừng lại,
ngây ngô nhìn Đức: “Sao lại giữ tay em lại?”

“Anh nắm tay em một lần
không được à? Bạn bè nắm tay nhau có sao đâu.”

Hạ Vũ cảm thấy nắm tay cũng
chẳng chết ai, dù sao Đức có vẻ cũng sắp đi rất xa rồi.

Đúng như lời Đức nói, bạn
bè thì tiếc gì cái nắm tay. Hạ Vũ không giật tay ra mà để im cho Đức nắm nhẹ
bàn tay mình như vậy. Tay anh rất ấm, cảm giác gần gũi và thân thuộc như người
thân vậy. Một lúc sau Đức mới buông tay Hạ Vũ ra để con bé đi vào nhà.

“Tạm biệt anh!”

“Tạm biệt Hạ Vũ!”

* * *​

10 giờ đêm bỗng nhiên có
tiếng chuông điện thoại kêu. Chị Vân – vợ anh Khánh còn thức liền chạy ra nghe
điện thoại và gọi lớn:

“Hạ Vũ, em có điện thoại
của bạn này!”

“Dạ, em ra nghe đây.” Hạ Vũ
đáp, biết chắc là Đức vì số máy của nhà anh Khánh, Hạ Vũ chỉ cho mình Đức và
Đức cũng cho Hạ Vũ số máy bàn ở nhà để tiện liên lạc với nhau mấy ngày vừa qua.

“Có chuyện gì gọi cho em
khuya vậy?”

“Hạ Vũ… Anh không muốn đi
du học. Em có thể bảo anh đừng đi được không?” Giọng Đức nói rất to, hình như
anh không ở nhà bởi bên ngoài vẫn rất ồn ào và vọng vào nhiều tiếng la hét hát
hò ầm ĩ.

“Anh đang ở đâu?” Hạ Vũ
không đáp mà lo lắng hỏi.

“Anh đang ở buổi tiệc sinh
nhật bạn. Định rủ em đi cùng nhưng em phải về ăn cơm cùng anh chị mà… Hạ Vũ,
anh đang rất tỉnh táo, anh chỉ muốn hỏi lại em một lần nữa. Em thực sự muốn anh
đi du học sao? Chúng ta sẽ phải xa nhau bốn năm, không được tỉnh thoảng gặp
nhau, em có buồn không?”

“Thì chúng ta vốn là bạn
trên mạng mà. Ra nước ngoài anh vẫn có mạng đừng nói với em là nước Anh không
có nha.” Hạ Vũ đùa và cười vui vẻ.

“Đức, ra uống tiếp đi, ông
trốn ra đây gọi điện cho cô bé người yêu à?” Có một giọng nói hét rất lớn vào
điện thoại làm Hạ Vũ giật mình.

Rồi Hạ Vũ nghe loáng thoáng
thấy có tiếng rơi vỡ của thủy tinh, tiếng loảng xoảng xô đẩy nhau và tiếng
nhiều ngươi nhốn nháo xong im bặt. Điện thoại đã bị ngắt và không còn tín hiệu.
Hạ Vũ lo lắng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng không có số điện thoại nơi
Đức vừa gọi nên con bé đành trở về phòng đi ngủ.

Trời bắt đầu đổ mưa, cơn
mưa rất to và ồn ào làm Hạ Vụ trằn trọc khó ngủ. Không biết Đức đã về nhà chưa?
Hạ Vũ tự nhiên cảm thấy lo lắng. Không phải là Hạ Vũ không hiểu những gì Đức
đang nói, nhưng Hạ Vũ rất sợ ai đó nói thích mình, Hạ Vũ sợ những cảm giác yêu
thương, sợ phải thay đổi từ tình bạn sang một tình cảm khác. Quan trọng với Hạ
Vũ, Đức như một người anh trai đáng mến của mình.

Hạ Vũ bật dậy, rón rén
xuống tầng một và đắn đo, bấm số nhà của Đức. Hạ Vụ hơi run run khi nghe thấy
giọng người phụ nữ trung tuổi a lô, hình như là mẹ Đức:

“Bác ơi anh Đức về chưa ạ?
Cháu muốn gặp anh Đức?”

“Cháu là…” Người phụ nữ
dừng lại một lúc suy nghĩ rồi không đợi Hạ Vũ trả lời, bà lên tiếng: “Cháu là
Hạ Vũ đúng không? Bác là mẹ Đức. Nó không có bạn gái nào ngoài cháu và tên cháu
được nó nhắc hàng nghìn lần với bác rồi. Cháu đang ở Hà Nội?"

“Dạ… vâng ạ!” Hạ Vũ có phần
kinh ngạc và xúc động khi nghe chuyện mẹ Đức biết tên mình.

“Đức
vẫn chưa về… Nếu nó về bác sẽ bảo nó gọi lại cho cháu. Hai đứa cãi nhau à?”

“Dạ
không.” Hạ Vũ cuống quýt giải thích: “Không có chuyện gì ạ. Chỉ là… chỉ là mai
cháu về rồi nên cháu muốn gọi điện để tạm biệt. Cháu xin lỗi muộn thế này rồi
còn…”

“Hạ Vũ, bác có thể nhờ cháu
một việc không?” Giọng mẹ Đức trở nên tha thiết: “Bác biết Đức rất yêu và quan
tâm đến cháu. Vì cháu mà nó từ chối việc đi du học với bác. Vì cháu nó bảo nó
sẽ không đi đâu hết, nó muốn ở bên cạnh cháu nhiều hơn khi cháu thi đậu đại học
ngoài này…”

Tai Hạ Vũ như ù đi trước
những lời của mẹ Đức, thì ra Đức không giấu mẹ chuyện gì, thì ra Đức thầm yêu
Hạ Vũ từ lâu. Đúng như linh cảm của Hạ Vũ, Đức đã thay đổi từ tình bạn sang
tình yêu. Đức đã làm thay đổi mối quan hệ này, Hạ Vũ vừa thương vừa giận và hứa
với mẹ Đức sẽ khuyên được Đức đồng ý sang Anh học tiếp.

Con bé không ngủ được, 2
giờ sáng lại có tiếng chuông điện thoại. Sợ mọi người tỉnh giấc, Hạ Vũ lao như
tên bắn chạy đến nghe máy. Quả nhiên là Đức, giọng anh không còn giữ được bình
tĩnh nữa.

“Hạ Vũ, anh đang ở bốt điện
thoại gần nhà em. Em xuống ngay đây, anh cần gặp em nói chuyện.”

“Anh điên rồi, trời đang
mưa, nửa đêm anh đứng ngoài đường đòi gặp em.” Hạ Vũ tức giận gằn giọng.

“Em ra gặp anh, Nếu không
bây giờ anh sẽ đứng dưới cửa nhà em hét to tên em cho tất cả mọi người bi