
anh sẽ xin đề và
tài liệu ôn thi gửi về cho em. Cũng đã muộn rồi, giờ anh phải về Hà Nội luôn.”
Đức nhìn đồng hồ và nói
rồi đứng dậy chia tay với Hạ Vũ.
“Hôm nay gặp được em,
ngồi tâm sự với em rất thoải mái. Vậy là cả trên mạng và ngoài đời chúng ta đều
cởi mở với nhau thế này là tốt rồi. Hẹn gặp lại nhé!”
Chia tay Đức rồi Hạ Vũ
quay về nhà Hương kể lại chyện gặp gỡ với Đức, Hương nghi ngờ hỏi:
“Mày có nghĩ là anh Đức
thích mày không? Đợt mày ốm nghỉ học mấy ngày anh ấy cứ hỏi tao số điện thoại của
mày suốt. Lần này thì bắt tao hẹn gặp mày cho bằng được, lặn lội từ xa về gặp
mày chẳng nhẽ chỉ vì tò mò muốn biết mặt? Nói chuyện thì ngày nào chẳng chát với
nhau rồi còn gì?”
“Không phải đâu, anh ấy
chẳng nói gì với tao về chuyện tình cảm cả. Anh ấy nghiêm túc lắm, với lại người
như anh ấy thiếu gì ngưởi yêu ở Hà Nội, thích tao làm gì? Mà tao cũng chả có ý
định thích ai cả?”
“Mày vẫn không quên được
Việt.”
“Quên thì có lẽ cũng sắp
quên rồi. Chỉ vì tao không thích yêu đương nữa thôi!” Hạ Vũ đáp trong lòng có
chút xót xa.
Thực ra thì việc Đức về
gặp Hạ Vũ cũng khiến con bé suy nghĩ mấy ngày, chắc chắn phải có lý do gì đấy
thì mới đột ngột về gặp Hạ Vũ như vậy. Lại còn nói không gặp sẽ không có cơ hội.
Lúc ấy Hạ Vũ đã định hỏi rõ nhưng nghĩ lại chỉ là bạn bè bình thường, Hạ Vũ
không nên hỏi nhiều nên chỉ im lặng lắng nghe.
Nghỉ hè… Hạ Vũ lại tất
bật với các lớp học thêm và lịch học dày kín nên thời gian lên mạng nói chuyện
với Đức cũng thưa dần đi. Sắp đến sinh nhật Hạ Vũ cũng gần với ngày Anh Khánh -
anh họ, con đầu của anh trai mẹ Hạ Vũ sống ở Hà Nội kết hôn nên bố mẹ quyết định
cho Hạ Vũ ra Hà Nội dự đám cưới và thưởng cho con bé vài ngày nghỉ ngơi du lịch.
Hạ Vũ vui mừng lắm, đây
không phải lần đầu tiên được ra Hà Nội chơi nhưng các lần trước con bé còn nhỏ
nên không được dẫn đi nhiều nơi. Lần này ra chắc chắn Hạ Vũ sẽ nhờ Đức dẫn đến
những nơi mình muốn vì khi biết tin sắp được gặp Hạ Vũ, Đức đã rất vui mừng nhận
lời. Hạ Vũ háo hức chờ ngày được thăm lại Hà Nội và được gặp người bạn tốt bụng
này!
Chương 29
Đám cưới của anh Khánh diễn
ra ở khách sạn với rất nhiều người thân và bạn bè. Anh là một ông chủ lớn kết
hôn hơi muộn ở tuổi ba mươi lăm. Bác trai mất đã lâu, một mình anh lập thân lập
nghiệp ở Hà Nội bây giờ đã là giám đốc một công ty Dược có tiếng trên thị
trường cả nước. Bác gái vốn không thích sống ở thủ đô ồn ào nên quyết định vẫn
ở quê, nhà bác cách nhà Hạ Vũ một đoạn đường.
Khi đám cưới tổ chức xong,
bố mẹ Hạ Vũ về trước còn Hạ Vũ và bác gái trở về ngôi nhà bốn tầng mà anh đã
mua ở phố Nguyên Hồng. Hạ Vũ được bố mẹ cho phép ở lại chơi năm ngày cùng bác
trông nhà cho anh chị đi nghỉ tuần trăng mật ở Hạ Long. Tối hôm đó Đức đi xe
máy đến đón Hạ Vũ, Hạ Vũ xin phép bác rồi cùng Đức đi thăm thủ đô.
Gặp lại Hạ Vũ Đức tỏ ra rất
vui. Anh chở Hạ Vũ vòng qua Bờ Hồ ăn kem Tràng Tiền, vòng qua ngắm cảnh Hồ Tây
rồi chở Hạ Vũ đến trường Báo chí thăm quan. Sau đó Đức chở Hạ Vũ về gần nhà con
bé, chọn một quán cà phê rồi cả hai cùng ngồi nói chuyện. Hạ Vũ đang tíu tít kể
chuyện này chuyện kia thì nhận ra Đức có vẻ rất buồn và ít nói.
“Anh sao vậy? Lần này gặp
em anh không vui hay có chuyện gì xảy ra?”
“Anh có chuyện đang suy
nghĩ và chưa biết nên như thế nào?”
“Là chuyện gì?”
“Mẹ anh muốn anh tốt nghiệp
đại học xong thì sang nước Anh du học… Anh chưa biết có đi hay không?”
“Ồ, sao lại chưa biết. Cơ
hội tốt như vậy phải đi chứ. Sao lại bỏ lỡ?” Hạ Vũ ngạc nhiên.
“Em muốn anh đi?”
“Thế không đi thì anh ở lại
làm gì? A… Hay là anh không nỡ xa bạn gái?” Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới đề cập đến
vấn đề riêng tư của Đức.
“Anh chỉ có mỗi cô bạn gái
là em và cô ấy bảo anh nên đi.” Đức thản nhiên đáp.
“Ơ… Vậy, vậy là anh không
nỡ xa người yêu à?” Hạ Vũ rụt rè nhỏ giọng.
Tự nhiên ánh mắt của Đức
nhìn Hạ Vũ có phần vô cùng khó hiểu, Hạ Vũ bắt đầu linh cảm thấy có chuyện gì
đó sắp diễn ra. Tự nhiên người con bé nóng lên bừng vì ánh mắt đó, không gian
trở nên ngột ngạt. Cái oi nóng của tháng sáu làm bầu không khí thêm căng thẳng.
“Anh Đức… Anh, anh đừng có
nhìn em như thế! Em không quen.” Hạ Vũ lí nhí.
Ngàn vạn lần Hạ Vũ cầu mong
Đức đừng nói ra điều gì đó và sau câu nhắc nhở của Hạ Vũ, Đức đã giật mình
nhanh chóng thu ánh mắt ấy trở về vẻ mặt bình thường. Đức bắt đầu hướng câu
chuyện sang những nội dung khác như về chuyện học tập và ôn thi của Hạ Vũ. Hạ
Vũ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Đức cứ giữ mãi tình bạn này với con bé, đừng thay
đổi gì cả thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.
Mấy ngày liền Hạ Vũ và Đức
liên tục gặp nhau. Anh đưa Hạ Vũ đến tất cả những nơi Hạ Vũ yêu cầu: cùng nhau
đi ăn uống, đi đạp vịt ở Hồ Tây, đi Vincom City chơi điện tử, vòng qua phố Đinh
Lễ mua sách truyện… Chỉ còn ngày mai thôi là Hạ Vũ phải trở về quê, Đức tỏ ra
tiếc nuối: “Em không ở lại thêm được nhỉ? Hai ngày nữa là si