
đầu chia ra làm ba nhóm lớp mười, lớp mười một, lớp muời
hai tiến hành tổng duyệt. Mỗi đội có thời gian hai giờ để chuẩn bị và một giờ
cuối cùng chính thức cả ca tập chung lại làm ba chiếc bánh thật lớn rồi chờ
sang hôm sau sẽ chính thức trưng bày và hội đồng ban giám khảo sẽ là tất cả các
thầy cô. Điều đặc biệt ở đây, cuộc thi quy định mỗi đội sẽ cử ra một người đứng
lên trình bày, giới thiệu về sản phẩm của mình.
Sở dĩ đến ngày thứ tư mới tiến hàng trưng bày và đánh giá, trao giải là vì
ngày đó chính là ngày diễn ra kỉ niệm thành lập trường. Buổi sáng sẽ là thời
điểm lộng hành của các câu lạc bộ với đủ các tiết mục, các trò chơi. Buổi chiều
diễn ra hội chợ ngay tại trường, mỗi lớp phải tự nghĩ ra những hình thức gian
hàng buôn bán hoặc những khu giải trí phải mua vé vào cửa.
Trong ngày đầu tiên của cuộc thi làm bánh kem, mỗi lớp cử ra bốn người hai
nam hai nữ đứng ra làm đại diện. Ngay khi lớp trưởng vừa thông báo tin này,
ngay lập tức ánh mắt của cả lớp đều dồn về phía bốn nhân vật đình đám làm mưa
làm gió đối với lớp nói riêng và đối với toàn trường nói chung.
Thư vừa vặn nằm trong tốp bốn đó. Những người còn lại, không cần nói ai
cũng biết, siêu nhân gió Phong giật, thiên thần Duy và Thu Minh bila đen. Khổ
nỗi cái, học giỏi hay nổi tiếng đâu có nghĩa là biết làm bánh kem nha?!
Phong cùng Duy phụ trách nướng bánh, Thư và Minh thì đánh kem. Hai tên kia
lúng túng như thợ vụng mất kim, ba lần nướng bánh thì hai lần cháy và lần cuối
cùng cũng ra hình thù. Còn nó với nhỏ Minh cũng kẻ tám lạng người nửa cân đánh
kem, không phải nói quá mà chính xác cứ như đống phân hóa học.
Thời điểm mà hội trưởng câu lạc bộ ẩm thực nhìn thấy chiếc bánh đã hoàn
chỉnh sau hơn hai tiếng rưỡi ấy thì không khỏi khiếp đảm ngây người hỏi:
- Đây là bùn?
Một chiếc bánh méo mó với lớp kem nhão nhoẹt cùng tổng hợp đủ các thứ hỗn
độn lại thêm sôcôla, sữa bị ngoáy loạn và trộn bừa ra như đống bùi nhùi. Nếu ai
mà không biết bánh kem tròn méo ra sao nhìn vào đây khéo khi lại tưởng xi măng
chát trên tường.
Thu Minh nghe câu phán giết người không đền mạng của hội trưởng Ẩm thực thì
mặt đen lại, Thư không biết làm sao nên chỉ đành cười trừ, Còn Duy thừa nước
đục thả câu đế thêm một câu đầy tính thách thức:
- Chẹp! Nham nhở như đống bùn sinh học vậy.
Kết quả ra sao thì không tốn tí chất xám nào cũng đoán được, nhỏ mặt lạnh
giơ chân như vũ bão sút thẳng vào mặt Duy, in nguyên một dấu chân trên mặt.
Khoảnh khắc đó nó đã nghĩ: may mà nhỏ không đi guốc =A=!
Trong mấy ngày này kể từ sau hôm đó, Thư thỉnh thoảng vẫn thường len lén
nhìn Phong, nhưng thái độ của gã vẫn hoàn toàn bình thường, gã vẫn đến rủ nó đi
học, vẫn thường có những hành động quá thái như trước, vẫn trêu đùa nó. Thư cảm
thấy nhẹ nhõm khi Phong không trở nên xa cách, họ vẫn là bạn bè. Tuy nhiên, nó
lại hụt hẫng vì điều đó.
. . .
Ngày thứ hai của cuộc thi làm bánh kem – ngày mà ai có nhu cầu thì có thể
thử sức làm một cái để tặng người mình quý mến, có thể là cha mẹ anh chị em, có
thể là bạn bè, có thể là thầy cô. Ngoài mặt thì nói như vậy cho oai chứ thực
chất hầu như là đem tặng cho người yêu, ngườii mình hâm mộ,…
Thư thì không có nhu cầu đó, mà kể cả có nhu cầu nhưng cũng chẳng có thực
lực.
Bực cái là lang thang trên hành lang dự định đến sân bóng rổ thì liên tục
cứ vài bước lại có người gọi nó và nó quay người lại thì chỉ nói một nội dung y
chang nhau:
- Tớ (mình, em, chị) ngại quá, phiền Thư có thể chuyển giùm bánh kem mà tớ
làm bằng cả trái tim giùm cho Phong (Duy) không? Nói với cậu ấy giùm tớ là sẽ
luôn có người dõi theo từng bước đi của cậu ấy.
Thư cầm một đống những chiếc bánh được gói cẩn thận trong những chiếc túi
xinh xắn mà không khỏi nổi hết cả da gà. Hai tên này so với siêu sao thần tượng
thật không kém cạnh chút nào!
Đi đến cuối hành lang, lại một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau:
- Bạn ơi!
Thư quay phắt người lại, nhắm mắt nói liến thoáng:
- Bạn muốn tặng cho Duy hay cho Phong?
Nữ sinh kia vò vò vạt áo, ngượng nghịu đáp:
- Không, tớ từ lần đầu tiên nhìn thấy bạn, đã bị dáng vẻ đẹp trai hoạt bát
của bạn hấp dẫn. Cho nên…
Nó ngây người:
- Cho nên?
- Cho nên… – Cố giương túi đựng bánh màu hồng xinh xắn lên trước mặt nó, nữ
sinh kia đỏ mặt nói – …bạn hãy nhận chút lòng thành này của tớ!
VÙ VÙ!
Thư cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi qua, nó run run người úp mặt vào
tường tự kỉ.
Lần đầu tiên trong đời được tỏ tình.
Rất tiếc đối tượng là con gái!
¤ ¤ ¤
Sau vài giây trầm ngâm ôm tường than thân trách đời, Thư rốt cuộc cũng kìm
lại được suy nghĩ muốn giết người.
Nó ủ dột như u hồn xoay phắt người lại một trăm tám mươi độ, đưa tay nhận
lấy túi bánh của nữ sinh ngây thơ kia, đồng thời hỏi một câu không đầu không
đuôi:
- Cô bé xinh đẹp, bạn học lớp nhiêu?<