Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hàng Xóm Bá Đạo

Hàng Xóm Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325234

Bình chọn: 9.00/10/523 lượt.

n
linh động chớp chớp.

Phong khó chịu vì bị phá đám, buông lỏng tay ra, quay sang nhìn bé:

- Bé Ngân sao lại ở đây?

- Ông nội bảo bé Ngân đi tìm chú Phong, ông bảo chủ tiệc thì không được
phép đi lung tung. Mà chú với chị đang làm gì ấy?

Phong ngồi hẳn dậy, gã đưa tay lên che miệng làm bộ ho khan:

- È hèm, đang hút bụi cho sạch nhà í mà! Haha.

Nó chu môi, ngây thơ vô (số) tội:

- Ồ!!! Ra là thế! Thảo nào ba và mẹ thường hay hút bụi cho sạch nhà!

- Khụ…khụ….

- Khụ…khụ….

Lần này thì hai tiếng ho khan đồng thời vang lên. Bé Ngân vẫn ngây ngô hỏi:

- Chú chị bị ốm sao?

Phong cười cười xoa đầu nó:

- Không có gì, con ra trước đi chú ra ngay.

- Vâng ạ!

Bé ngoan ngoãn lon ton chạy ra ngoài rồi đóng cửa lại. Trong phòng chỉ còn hai người lâm vào cảnh trầm mặc.

Thư ngồi ở mép giường, quay lưng lại với Phong, tay không ngừng vò vò vạt
áo. Trong lòng nó đang rất bối rối, có vô vàn câu hỏi mà nó không dám nói ra.

Tại sao Phong lại tức giận?

Tại sao Phong có ý định hôn nó? Điều đó biểu thị cái gì hay chỉ là đùa giỡn
giống như thường ngày?

Tại sao?

Tại sao?

Vô vàn câu hỏi tại sao nhưng vẫn chỉ dám giữ trong lòng.

Phong lúng túng gấp gáp hỏi:

- Tớ…tớ ra trước. Cậu thay đồ nhanh rồi ra ngoài nha.

- Ừm, biết rồi, cậu ra trước đi.

Ngay khi Phong vừa đi ra, Thư lập tức co người lại ôm cả khuôn mặt đang đỏ
bừng. Người nó bây giờ không hiểu sao cứ mềm nhũn ra như không có chút lực nào
vậy.

Đáng ghét!




RENG!

CỘP!

Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi thúc giục người nào đó mau
mau dậy đi học. Theo lẽ thường thì còn phải kêu thêm bét nhất là nửa tiếng đồng
hồ nữa bởi chủ nhân của nó thường xuyên đặt lại báo thức thêm mười lăm phút nữa
=.=!

Nhưng lần này khác, chưa kịp kêu hết quãng còn lại thì đã bị đập cho nuốt
hết những âm thanh hỗn độn vào kia vào trong.

Thư ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi vươn vai và đồng thời mở to miệng ngáp dài
một cách thô thiển.

Sáu giờ kém hai mươi. Đây là lần đầu tiên nó biết được thế nào là dậy sớm,
nhất là đêm trằn trọc mãi không ngủ được.

Tối hôm qua Thư và Phong sau khi ra khỏi phòng thì không có nói với nhau
câu nào. Cả hai giống như người giấy Danbo cứ đờ đẫn ra, ai bảo gì thì làm nấy.
Sau đó, nó theo ba mẹ về nhà còn Phong thì ở lại nhà ông nội gã.

Sở dĩ hôm nay Thư dậy sớm cũng là vì tránh mặt Phong, nó cũng không biết gã
có tiếp tục đến nhà nó như ngày thường không nhưng vẫn phòng trường hợp xấu
nhất xảy ra. Phong có thể coi chuyện xảy ra hôm qua chẳng là gì, nhưng Thư thì
không làm được điều đó. Nó sợ mình sẽ đễ lộ sự bối rối của bản thân, sợ rằng
nếu như Phong biết nó thích Phong thì tình bạn giữa hai người sẽ hình thành một
rào cản lớn ngăn cách. Nó vẫn không quên Phong thích một chị lớp trên, Phong
coi nó như một thằng con trai nên có thể rất tự nhiên mà ôm vai bá cổ. Còn hành
động hôm qua…thú thực là khoa học cũng thật khó lý giải. Gã luôn có hành động
đi trước suy nghĩ và làm cho nó không cách nào đoán nổi chủ ý của gã. Thật –
rối – ren!

Thư uể oải rời giường đi đánh răng rửa mặt. Ba mẹ giờ này thì vẫn ngủ nên
chỉ có nó một mình lọ mà lọ mọ. Mọi việc nó đều làm rất lề mề bởi vốn thường
ngày Phong luôn chuẩn bị cho từng thứ một, thậm chí còn thúc giục nó hay trực
tiếp phụ một tay.

Thư vẫn thường hay học bài xong lười để luôn sách vở trên bàn để sáng hôm
sau soạn lại, và vẫn là Phong phải chịu khó sắp xếp rồi bỏ vào cặp cho nó.

Mẹ Thư từng trêu Phong: ” Phong nhà ta đảm đang quá, hay sau anh gả cho con
gái bác luôn đi!”. Lần đó nó ăn bát mì tôm nghe vậy mà suýt nữa tay lạc phương
hướng mà đưa thẳng lên mũi. Nó thật khâm phục mẹ mình bởi bà không biết nghĩ gì
mà tuyên bố hùng hồn như vậy, hơn nữa lại còn chủ ngữ vị ngữ có thể không chớp
mắt lấy một cái liền đảo hết lên.

Dã man hơn là Phong còn cười toe toét toẹt tòe loe mà dùng ngôn ngữ của
‘văn minh nhân loại’ đáp: ” Các nhà khoa học ở viện nghiên cứu NASA đã dự đoán
rằng, trong tương lai gần, con gái cưng của bác có hiện tượng đã, đang và sẽ bị
ế. Sau khi cập nhật được bản tin này, con đã đưa đến một quyết định lớn lao là hy
sinh bản thân để thế giới ngày một tốt đẹp, quyết định xí chỗ rước nợ về nhà.
Đã có con ở đây, bác không phải lo Thư sẽ ế!”. Vừa vặn Thư đang tu ly sữa, nghe
được phát ngôn kinh điển này thì sặc sụa ôm cổ ho khan không ngừng.

Tóm lại một câu, lúc ấy nó rút ra được một bài học kinh nghiệm để đời là
tốt nhất lúc hai người này nói chuyện thì không ăn uống gì sất! Và tóm thêm một
câu thứ hai, từ bây giờ có lẽ nó phải tự lập thôi, bấy lâu nay ỷ lại vào Phong
nhiều quá rồi!

** *

Thư lững thững bước vào trong căng tin với bộ dạng còn ngái ngủ, nó lừ đừ
hướng về phía quầy bán đồ ăn sáng mà đi. Nhưng đi được vài bước thì vấp phải
cái gì đó cả người liền lảo đảo