
hi Thu lại chỗ Duy: “Anh không sao chứ, có đau không?”- Duy đang nhăn mặt với những vết thương do lũ kia để lại, nhưng có thứ khác quan trọng hơn, một sự hụt hẫng khi thấy An trong vòng tay Quân, thật ra chính Duy mới là người bảo vệ cho An nhưng nhỏ không nhận ra điều đó, Thu cũng khẽ thở dài nhìn hai người bạn mình, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
- À, chỉ là chuyện nhỏ thôi- Duy nhanh chóng trở về chính mình, cậu ấy nháy mắt với Thu khiến cô nàng bật cười: “Vậy mới là Duy mà tôi quen”- câu chuyện của họ bị cắt đứt khi nghe tiếng quát của Quân.
- Cô nghĩ sao mà lại đến đây làm, vì tôi à… tôi đâu có cần, cô nghĩ thế là mình tài giỏi, mình vĩ đại lắm sao? Một việc ngu ngốc- thật ra Quân không có ý trách nhỏ, chỉ vì thấy nó vì mình mà bị hiếp đáp như thế, cậu ta thấy có lỗi, nhưng lời nói đã phản bội lại hắn.
Nhỏ An đã sợ đến chết khiếp, giờ lại còn bị Quân mắng, nó khóc thét lên rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Thu thấy thế thì theo nhỏ bạn mình, bỏ lại hai người kia đối mặt nhau.
- Mày làm gì thế hả? Mày có biết điều đó xúc phạm An thế nào không?- Duy đấm vào mặt Quân.
- Sao mày đánh tao? Mày trở nên như thế từ hồi nào vậy Duy?- Quân khó hiểu khi ăn một cú trời giáng vô cớ từ thằng bạn thân.
- Hai người thôi, phá quán tôi đấy à- tiếng bà chủ lại một lầnnữa cứu nguy.
Quân đùng đùng bỏ ra về.
- Chi phí hôm nay em xin chịu, chị cứ trừ vào lương em là được- Duy lễ phép cúi đầu nói với bà chủ.
- Mấy người trẻ lúc nào cũng nông nổi cả- bà ấy thở dài rồi bỏ đi.
Trời bắt đầu đổ mưa, trong ánh đèn đường nhạt nhòa, những hạt nước li ti trở nên lung linh hơn, chúng thay nhau lùa vào cửa kính đọng lại rồi rớt xuống nhường chỗ cho những hạt khác, cứ thế, cơn mưa trở nên “nặng” dần, đường phố vắng hơn.
- Mình chẳng còn nhiều thời gian nữa, nhưng chuyện Quân và An có vẻ không đơn giản, phải làm sao đây?- Duy trở nên trầm tư, khẽ thở dài nhìn ra cửa sổ.
Trời đã tối, khách cũng thưa dần, nhưng mưa vẫn không ngớt.
- Hai em cầm dù của anh mà về đi- Duy ân cần bảo.
Cậu ấy nhìn An với đôi mắt sưng húp mà lòng như thắt lại.
Bước một mình trên vỉa hè, lặng lẽ như một cái bóng, gió quật từng cơn vào người, cảm giác gương mặt đang rát bỏng, đôi mắt cay xè còn cả thân thể lạnh run liên hồi. Nhưng Duy vẫn đi vô hồn, giờ đến cả cậu ta còn không hiểu nổi bản thân mình nữa, rốt cuộc mọi chuyện đang xảy ra là như thế nào? Liệu điều Duy đã làm là đúng hay sai? Bây giờ ngay cả cậu ấy cũng đã bị cuốn theo kế hoạch của mình? Đó là việc mà Duy chưa bao giờ nghĩ tới.
Hôm nay không thấy Duy đi làm, điện thoại cũng không liên lạc được, nhỏ An cứ bồn chồn không yên, đêm qua về nhà nó không còn khóc nữa, khóc cũng có ích gì đâu, nhưng điều nó không ngờ Quân lại phản ứng như vậy, nó đâu có làm gì sai. Còn bây giờ nó chỉ lo lắng cho Duy thôi, làm việc mà tinh thần An cứ ở đâu đâu.
Hôm sau An lại lén đến lớp Duy nhưng hình như cậu ấy cũng không đi học, bất ngờ có một bàn tay đặt lên vai nó.
- Xin lỗi cô vì việc hôm trước- Quân đã dịu dàng hơn rất nhiều khiến nó bối rối.
- Không có gì đâu, chỉ mong anh đừng giận em- An lí nhí chỉ đủ để nó và Quân nghe: “Anh có biết Duy ở đâu không ạ, mấy ngày nay em tìm anh ấy mà chẳng gặp…”- tuy An sợ Quân hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Duy lắm nhưng nó nhất định phải hỏi, nỗi lo lắng cho Duy còn hơn cả lòng tự trọng lúc này nữa. Có vẻ Quân không quan tâm điều đó cho lắm, cậu ấy cầm lấy một mảnh giấy viết địa chỉ nhà Duy rồi đưa cho An.
- Nó bị cảm lạnh rồi, đang ở nhà dưỡng sức, cô có thời gian thì đến thăm nó cũng được- nói rồi Quân bỏ đi.
An thở dài, có lẽ hôm trời mưa vì đưa dù cho nó và Thu mà Duy bệnh, lỗi là tại nó cả thôi. Từ trước đến giờ nó đã nhận quá nhiều từ Duy như điều đương nhiên, có thể Duy trong cuộc đời nó giờ đây giống với một thói quen, bình thường vốn không để ý đến nhưng khi mất đi thì lại thấy trống trải, thiếu vắng đến khó tả.
Không chần chừ thêm phút nào, vừa tan học An nhờ Thu báo với gia đình rồi chẳng nói lời nào mà “bay” với tốc độ ánh sáng đến địa chỉ mà Quân ghi.
An không ngờ trước mắt mình chính là nơi Duy sống, chỉ có một căn phòng trọ nhỏ với bức tường sơn cũng đã phai màu, cánh cửa gỗ không mấy chắc chắn, lại còn không khóa nữa chứ, nếu mà lỡ có trộm thì chết chắc. nhưng có vẻ đến trộm cũng không thèm ngó ngàng nơi này nữa, khẽ bước vào, An nhìn Duy đang nằm ngủ trên giường, gương mặt đỏ bừng lên.
Nhỏ khẽ lấy tay sờ lên trán, đã 2 ngày rồi vẫn sốt cao thế ư? Lòng An như lửa đốt khi nhìn thấy tô mì gói bên cạnh chiếc bàn còn bỏ dở.
Giật mình khi thoáng cảm nhận bóng An, Duy mở mắt: “Em… sao lại ở đây?”- Duy thì thào, giọng nói yếu ớt, nó cảm nhận được hơi thở gấp gáp nóng hổi phả ra từ mặt cậu ấy.
- Anh làm gì mà để mình ra nông nỗi này thế? Để em đi nấu cháo- nhưng nó nhìn quanh, cả tủ lạnh cũng không, cả nhà chỉ lục được một ít mì gói: “Anh sống thế n