80s toys - Atari. I still have
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323155

Bình chọn: 7.00/10/315 lượt.

h.

Anh chàng tóc vàng hoe dẫn tôi đi vào một căn phòng có những tấm gương rất lớn, bảo
tôi ngồi lên ghế sau đó bắt đầu trang điểm cho tôi.

“Em là gì của Khoa?” – Vừa làm việc anh ta vừa hỏi.

“Dạ... bạn gái.” – Lần đầu tiên tôi thật sự thừa nhận với người ngoài.

“À, em là Diệu My đó hả.”

Diệu My? Nghe đến cái tên này lập tức sống lưng tôi cứng đờ, cả người lạnh toát.

“Em...” – Tôi lúng túng vì anh ta đã dừng hẳn công việc lại để nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Tôi nên như thế nào đây? Diệu My là trùng tên hay
là lại cái định lý khốn kiếp trái đất tròn.

“Em là Minh An.” – Tốt
nhất hãy luôn nói thật. Bởi vì một lời nói thật dù mất lòng có thể chấm
dứt mọi chuyện ngay lúc đó. Còn một lời nói dối sẽ luôn mở ra những rắc
rối tiếp theo.

“Ôi! Chị xin lỗi! Chị nhớ nhầm tên em.” – Chàng trai
tóc vàng hoe phá lên cười gượng gạo, bàn tay lại tiếp tục công việc với
gương mặt tôi.

Xem ra có gì đó về Khoa mà tôi không biết. Chết
tiệt! Sao tôi lại quên, Diệu My mà tôi biết vốn là học sinh của Đông Anh cử đến làm học sinh giao lưu ở Trung Anh. Xem ra, đúng là cùng một
người rồi.

Cả hai chúng tôi đều im lặng cho đến khi hoàn thành, đến
lúc này anh chàng tóc vàng hoe mới tránh ra một bên, ngừng che tầm nhìn
của tôi vào gương.

“Gương mặt của em vốn có nét rồi, với lại ban
ngày nên chỉ trang điểm nhẹ cho nổi bật một chút thôi.” – Thấy tôi không nói gì, anh ta vội giải thích.

Tôi mỉm cười, so với lúc chưa trang
điểm thì không khác là mấy, chỉ có điều ngũ quan trên mặt trở nên rõ
ràng cùng sắc nét hơn, môi cũng đậm màu hơn, má hồng làm gương mặt tôi
bớt nhợt nhạt.

Tiếp sau đó tôi được đưa cho một bộ váy trắng, sau
đó bị đẩy vô phòng thay đồ, một mình loay hoay tự mặc vào. Chiếc váy rất vừa vặn với cơ thể. Phần thân trên ôm sát người, hai quai váy thiết kế
hờ hững nằm dưới vai, thân được may bằng vải hơi cứng, nhúng bèo công
phu làm nó mềm mại từng gợn che đến đùi tôi. Nhìn qua có thể thấy chiếc
váy này không phải hàng mua ở chợ, từng đường kim mũi chỉ cùng với thiết kế rất tinh tế.

Ra khỏi phòng thay đồ, tôi thấy một đôi giày trắng
quai trong để phía trước, đoán nó dành cho mình, tôi tự giác mang vào.
Giày rất vừa chân, cao khoảng mười phân, quai mềm lại lại rất đẹp mắt.

Khi tôi đi ra, chàng trai tóc vàng hoe khoanh tay nhìn tôi mất ba giây, gật gù vừa ý sau đó kéo tôi đến bàn làm tóc. Tóc tôi vốn đen tự nhiên,
không duỗi cũng không uốn nên có thể xem là khá khỏe mạnh, bóng mượt.
Đầu tiên anh ta dùng máy sấy làm cho phần mái của tôi trở nên bồng bềnh, sau đó chia tóc thành từng cụm, uốn xoăn phần đuôi thành ống tròn.

Cuối cùng, tôi hoàn thành cái gọi là “lột xác”, trông bộ dáng lúc này
rất giống một con búp bê. Đối với ngoại hình này, tôi nhìn cảm thấy
không chút cảm xúc. Nếu tôi nhớ không lầm, ngày đầu tiên Diệu My đến
chào trường mới, chiếc váy ấy, mái tóc ấy, đôi giày ấy, giống hệt tôi
lúc này.

Tôi đi ra ngoài trong sự trầm trồ của Khoa và chàng trai tóc vàng hoe, cảm nhận nét mặt mình càng lúc càng lạnh đi.

Lên xe, tôi và Khoa hai mặt nhìn về hai phía cửa sổ, tài xế ở bên trong im lặng lái. Trong tôi lúc này là một cảm giác nặng nề cùng chán ghét.
Đột nhiên dự cảm không lành lởn vởn làm lòng bất an.

“Cậu ổn không?” – Có lẽ sắc mặt tôi rất tệ nên Khoa phải lên tiếng hỏi.

“Ổn.” – Tôi nghe giọng mình lạnh băng. Trong lòng tình cảm dành cho
Khoa trở nên rất mỏng manh. Ngay cả cái lòng tin mà tôi nghĩ là đúng đắn cũng bắt đầu ngọ nguậy.

*

Tiệc cưới của ba Quân được tổ chức
rất hoành tráng tại nhà hàng khách sạn sang trọng nhất Đà Lạt. Khi tôi
đến, hàng loạt những chiếc xe con đắt tiền đang nằm trong bãi đậu.

Tôi miễn cưỡng khoác tay Khoa, cả hai cùng tiến vào sảnh lớn. Bên trong
đã đông khách, những bộ váy sang trọng cùng vest lịch lãm sóng vai với
nhau đầy quý phái.

Tiệc cưới khoảng hai trăm bàn, toàn bộ trải khăn trắng muốt tinh khôi, bộ đồ ăn sáng chói cao cấp, những chiếc ly pha lê đẹp mê mẩn. Hai bên lối đi được kết rất nhiều hoa hồng trắng. Nếu tôi
nhớ không lầm, hồng trắng có nghĩa là sự sở hữu. Tức là ngoài em ra
chẳng ai có thể xứng đáng đi bên tôi và cũng không ai đủ tư cách bên em
ngoài tôi. Xem ra đám cưới này tốn không ít tiền của và công sức.

Tôi cùng Khoa đi thẳng đến chỗ Ngạo Quân cùng Đình Văn đang ngồi. Bộ ba
này hình như có xu hướng mặc đồ trùng nhau. Chiếc jean đen và áo sơmi
trắng đóng thùng tầm thường khoác lên người họ lại mang một sắc thái
hoài toàn khác. Đối với Khoa, chiếc áo sơmi trắng làm nổi hẳn lên những
cơ bắp của dân chơi thể thao, trông vô cùng khỏe khoắn và rắn chắc Phần
Đình Văn nhìn qua đã thấy một trời lãng tử mơ màng. Riêng Ngạo Quân, vốn cao hơn hai người bạn mình một chút, cơ thể lại mảnh khảnh mỏng manh,
nước da trắng như đậu hũ non thoạt nhìn rất thư sinh. Thế nhưng đôi mắt
kia hình như lúc nào cũng mang theo tia nhìn nguy hiểm lạnh lẽo, mái tóc bồng bềnh vài