Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323002

Bình chọn: 7.5.00/10/300 lượt.

này quả thật làm con gái cũng phải ghen tị. Tại
sao có thể thon thả và trắng muốt như thế.

Tôi không đáp, tiếp tục
băng bó cho cậu ta xong mới đi về phía kệ thuốc. Cái hộp mà cậu ta nói
bên trong là thuốc đau bao tử, dân gian gọi là thuốc sữa. Tôi lấy liền
một gói, ngửa cổ uống hết.

Vì cậu ta đã hỏi thăm tôi trước, nên có
lẽ tôi cũng nên làm lại như vậy: “Cậu... bị gì?” – Chẳng hiểu sao tôi
lại thấy lúng túng.

Ngạo Quân không trả lời tôi, đưa bàn tay xinh
đẹp còn lành lặn chụp lên cái ly nhựa trên chiếc bàn con gần đó, sau đó
nâng lên và mô phỏng động tác đập ly xuống bàn. Hiểu rồi, bàn tay cậu ta là do chụp lên miệng một chiếc ly thủy tinh rồi đập xuống bàn mà không
rút tay về. Ngu ngốc!

Tôi gật gù, đương nhiên không nói vào mặt cậu
ta rằng đó là hành động ngu ngốc. Nói để làm gì khi điều này chẳng liên
quan gì đến tôi.

Lấy thêm hai gói thuốc sữa nữa, tôi tự thấy mình nên rời khỏi đây: “Tớ đi trước.”

“Ừ.” – Cánh môi cam nhạt khẽ mấp máy, gương mặt hơi ngẩng lên nhìn tôi
khiến cả một mảng lạnh lẽo hung hăng lao đến. Nét mặt đó, đôi mắt đó,
không phải cố tình tỏ ra lạnh lùng mà là tự bản chất đã lạnh. Đôi mắt hồ ly nhỏ dài khiến cho cái nhìn trở nên băng giá.

Tôi kiềm chế cơn
rùng mình, quay đầu đi khỏi phòng y tế, trong đầu còn ám ảnh vẻ đẹp của
Ngạo Quân. Một dáng vẻ uể oải cùng cuốn hút.

*

Hôm nay là cuối
tuần, Hoàng Gia đặc biết đông khách, trong số đó còn có cả Khoa, Quân và Văn. Ba người bọn họ ngồi ở chiếc bàn chính giữa, cũng chính là trung
tâm của những cô gái trẻ hiện diện trong quán. Phần tôi vì sự có mặt này đặc biệt không muốn lượn ra phục vụ chút nào.

“Con ông chủ và bạn
của cậu ấy thật sự đẹp đến chết mất.” – Chị pha chế cảm thán, ánh mắt
hiện rõ vẻ si mê cùng ngưỡng mộ. Nãy giờ chị ấy thập thò ngoài cửa nhòm
ngó không ít lần nhưng vì pha chế không được rời phòng nên buộc phải ở
lại.

“Chị Hiền, em nói này.” – Tôi đột nhiên nghĩ ra một điều.

“Gì em?” – Chị Hiền rời mắt khỏi chiếc máy say sinh tố mà nhìn tôi.

“Chị có muốn ra ngoài bưng bê một bữa không?” – Tôi xoa đầu, ra vẻ ngần ngại đề nghị.

Đúng như dự đoán, mắt chị Hiền sáng lên vẻ vui thích. Làm phục vụ lúc
không phải làm gì có thể ở bên ngoài lượn qua lượn lại xem khách cần gì, còn có thể đứng xem người ta nhảy múa hát hò, hơn nữa hôm nay còn có
thể ngắm mỹ nam. Sau sinh nhật vợ, ông chủ cùng bà ấy đi du lịch Châu Âu hai tuần mới về, không có ai quản lý nên hoàn toàn có thể tự do đổi
việc cho nhau.

“Nhưng nếu khách gọi đồ uống thì sao em?” – Chị Hiền có vẻ đắn đo.

“Gọi nước ngọt thì em lấy cho chị bưng. Còn sinh tố hay rượu thì chị
lại vô pha. Như vậy được mà.” – Tôi ra chiều ngẫm nghĩ rồi búng tay như
vừa nghiệm ra kế sách hay.

Chị Hiền mắt lại sáng lên, nhìn tôi đầy ý cảm kích. Liền một mạch chạy ra ngoài, để tôi lại trong phòng pha chế.

Còn lại một mình, tôi tranh thủ lấy sách Toán nâng cao ra xem, buổi
chiều vì nghĩ có thể xem trên con đường đến chỗ làm và khi về nên mang
theo. Môn Anh hôm nay tôi ước chừng được khoảng bảy đến tám điểm, Toán
ngày mai buộc phải được điểm tuyệt đối để kéo lên. Về phần Văn thì
chuyện được điểm tuyệt đối là không thể vì phần tập làm văn không có một cái thang điểm để đánh giá, phân tích đúng ý đương nhiên sẽ được điểm,
nhưng còn phải xem giáo viên chấm thi có thích văn phong của mình hay
không.

Vì là cuối tuần nên khách đến từ rất sớm, qua chín giờ thì
không còn ai đến nữa. Tôi cắm cúi đọc sách nên không để ý thời gian, mãi đến khi chị Hiền trở lại mới phát hiện đã mười một giờ. Tôi chào mọi
người, mau chóng ra về.

Đứng đợi tôi bên ngoài cửa là Khoa. Nhìn
thấy tôi, cậu ấy mỉm cười thật hiền, hai tay bỏ túi quần, nhẹ nhàng đẩy
người rời khỏi cột đèn đang dựa mà bước đến.

“Mình đưa cậu về.” –
Giọng Khoa hôm nay có chút buồn bã, ánh mắt không còn linh động và tràn
đầy sức sống, gương mặt xinh đẹp bị một màn sương u sầu vây quanh nên
mềm mại hơn, cũng hút hồn theo một cách khác ngày thường.

“Ừ.” – Tôi cười, sau đó nhắm hướng Đông Anh mà đi, bên cạnh Khoa đang điều chỉnh bước chân cho trùng với tôi.

“Hôm nay cậu làm bài được không?” – Khoa hỏi, giọng nói vẫn không thể
vui lên, dường như trong lòng chất chứa một bầu tâm sự rất lớn.

“Không được tốt lắm. Còn cậu?” – Nghĩ đến bài thi Anh là tôi lại lo.

“Khá ổn.” – Khoa cười yếu ớt, đôi mắt anh đào câu dẫn hồn người đượm buồn cùng với băn khoăn.

Hai chúng tôi lại chìm vào im lặng, tôi tranh thủ lẩm nhẩm lại những
công thức toán trong đầu. Ánh đèn đường chiếu xuống vàng vọt, hai chiếc
bóng chúng tôi đổ dài nghiêng ngả. Đã lâu rồi, bên cạnh chiếc bóng của
tôi mới có thêm một cái khác.

Cánh tay trong túi áo của tôi bất ngờ
bị Khoa kéo ra, sau đó bàn tay bị nắm lấy, mười đầu ngón tay đan lại.
Bàn tay tôi bị siết không chặt nhưng không thể rút ra, sau đó cùng với
tay Khoa chui vào túi áo cậu ấy.

Khoa cứ thế nắm


Pair of Vintage Old School Fru