Polly po-cket
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323222

Bình chọn: 10.00/10/322 lượt.

mắt Quân tà ác đến lạnh lẽo, đôi môi cam đẹp
đẽ nhấm nháp cổ Nguyệt, chiếc lưỡi hồng hào thỉnh thoảng liếm lên khiến
cô bạn khe khẽ thở ra tiếng, đôi tay trắng muốt như đậu hũ non chậm rãi
mở từng cúc áo đồng phục của Nguyệt một cách thành thạo.

Tại sao đến việc ngủ tôi cũng không yên thân thế này? Muốn tìm một chỗ để đặt lưng
không ngờ lại chứng kiến phải cảnh nóng bỏng mắt. Hai đứa nhãi này cũng
thật là! Đối với vấn đề nhạy cảm này tôi không khích lệ chẳng phê phán.
Ông bà ngày xưa mười ba mười bốn tuổi đã có con thì việc đám trẻ bây giờ mười tám đôi mươi không thể coi là “yêu” sớm. Có điều nhà nghỉ cùng
khách sạn như nấm mọc lên ngoài kia đâu phải xây lên để không. Còn nơi
này là trường học mà.

Tiếng Nguyệt rên lên gay gắt hơn làm kẻ đã
đánh mắt nhìn đi chỗ khác là tôi cũng phải nhìn lại. Chiếc áo đồng phục
của cô bạn đã được tháo toàn bộ cúc, gương mặt Quân đang ẩn ở xương quai xanh của Nguyệt. Nhìn Nguyệt lúc này có thể nó là đê mê cùng mờ mịt,
thế nhưng con người đang làm ra điều đó là Ngạo Quân hai mắt vẫn mở rất
tỉnh táo, ánh nhìn lạnh lùng như chẳng chút hứng thú. Dù đang làm ra một việc mờ ám cùng gây lên ngượng ngùng nhưng nét mặt kia hoàn toàn phẳng
lặng như nước, mang hơi hớm của sương, động tác đẹp mắt một cách kỳ lạ.

Ngay khi môi Quân từ từ chuyển xuống ngực, Nguyệt bất ngờ kéo gương mặt cậu ta lên, đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi cam nhạt đẹp một cách
bí ẩn. Ngay một giây sau, Quân mang cả thân mình đứng lên rời khỏi người Nguyệt. Đến lúc này tôi không còn nhìn thấy gương mặt cậu ấy nữa.

“Em... em xin lỗi.” – Nguyệt cũng đứng lên ngay sau đó, giọng nói mang
đầy run rẩy sợ hãi cùng lúng túng. Đến lúc này tôi lại chỉ có thể thấy
bốn cái chân mang giày.

“Cút đi!” – Đến tôi đang nằm ở đây cũng bất
giác run lên vì giọng nói lạnh lùng của Quân. Trong đầu tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt cậu ta lúc này. Ánh nhìn quỷ dị lạnh lùng cùng mái
tóc đen cắt tỉa đẹp đẽ vương vãi trên trán, gương mặt trắng như đậu hũ
non không cảm xúc làm người khác sợ hãi.

“Em...” – Tôi nghe thấy tiếng nấc cùng thút thít của Nguyệt.

“Ba... hai...” – Khi Quân chưa kết thúc đếm ngược, tôi nghe tiếng cửa
bị mở vội cùng tiếng bước chân dồn dập xa dần. Theo tính toán của tôi
thì Nguyệt không có thời gian để cài cúc áo.

Rốt cuộc là điều gì
làm thằng nhãi này đang mờ mờ ám ám lại đuổi con gái người ta bỏ chạy
thế nhỉ. Không lẽ là kiểu quan hệ xác thịt nhưng không hôn môi?

Nguyệt chạy khỏi không lâu, Ngạo Quân cũng rời đi, để lại căn phòng chỉ
còn mình tôi. Lúc này mới có thể bật ra cơn ho nãy giờ đang nén trong
lồng ngực, cảm giác nhẹ nhõm và dễ chịu hơn hẳn.

Bên ngoài kia cơn
mưa bắt đầu trở nên nặng hạt khiến tôi cảm thấy hơi lạnh. Đúng lúc này
cửa phòng lại mở ra một lần nữa. Có tiến bước chân tiến càng lúc càng
gần về phía mình. Tôi nhận ra đôi giày ấy, là giày của Ngạo Quân.

Tôi vội vàng nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ.

Có một vật ám áp bao phủ lên tôi, cảm giác mềm mại và mùi thơm rất dễ
chịu. Tôi không rõ Quân có biết tôi giả vờ ngủ hay không, chỉ biết cậu
ấy rời khỏi ngay lập tức, để lại tôi cùng chiếc chăn bông ấm áp.

Tôi thỏa mãn cuộn tròn người trong chăn, mệt mỏi không muốn nghĩ vì sao
Ngạo Quân biết tôi ở đây và vì sao cậu ta lại làm như vậy, từ từ chìm
vào giấc ngủ, cảm nhận cả cơ thể ngày một nóng bừng.

*

Sang ngày chủ nhật, tôi thật sự đã nằm liệt giường, cả người nóng ran và cổ họng bỏng rát, đầu óc nặng trĩu đau đến ong ong.

Hôm nay Ngọc cùng với “anh trai” đi chơi trước khi người anh ấy trở lại Sài Gòn. Buổi sáng phát hiện tôi ốm còn có ý ở lại chăm sóc nhưng đã bị tôi nhất quyết đuổi ra ngoài. Ấy thế mà đi rồi vẫn không để cho tôi
yên, hiện tại đang là nguyên nhân khiến chiếc điện thoại reo ầm ỹ.

“An nghe.” – Tôi mệt mỏi bắt máy, cổ họng đau rát nên nói chuyện cũng khó khăn.

“Đã ăn gì chưa An?” – Giọng Ngọc gấp gáp hỏi.

“Chưa.” – Tôi không nghĩ mình đủ sức đi xuống nhà ăn.

“Không ăn làm sao uống thuốc? Không uống thuốc làm sao mà khỏi được.” – Ngọc như bà cụ non, càu nhàu giọng nghiêm khắc.

“An ngủ một lát khá hơn sẽ ăn rồi uống thuốc. Ngọc đi chơi đi.” – Tôi
rất muốn nói thêm câu “đừng làm phiền An nữa” nhưng thiết nghĩ như vậy
thì tệ quá. Dù sao cũng là lo lắng cho tôi nên mới gọi.

“Ngọc sẽ về sớm với An.” – Ngọc nói như một lời hứa.

“Không cần phải như vậy đâu. Cứ đi chơi thoải mái đi. Thế nhé!” – Tôi
nặng nhọc nói, cảm thấy rất mệt khi phải hoàn thành một câu dài, vội
vàng cúp máy để không phải nói thêm gì.

Cả người càng lúc càng nóng
và hai mắt nặng trĩu, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ mê man cho đến khi
chuông điện thoại lại vang lên. Lần này là Khoa gọi.

“Mở cửa cho tớ!” – Tôi vừa nghe máy Khoa đã nói nhanh.

Chuyện gì đây? Đang ở trước cửa phòng sao?

Tôi lật đật ngồi dậy khỏi giường. Rất may ban sáng vì Ngọc lo tôi mệt
trèo lên trèo xuống không tiện n