Old school Easter eggs.
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322922

Bình chọn: 8.5.00/10/292 lượt.

ày! Lại mỳ gói hả?” – Ngọc nhăn mặt nhìn tôi.

“Mỳ ly.” – Tôi chỉnh lại. Dù gì nó cũng cao cấp hơn mỳ gói.

“An ăn mỳ hai tuần rồi đấy.” – Ngọc nhìn tôi như kiểu nhìn một sự việc
siêu nhiên khó tin nào đó. Đúng là ít ai ăn mỳ ba bữa suốt hai tuần như
tôi. Nhưng biết làm sao được. Lương tháng này hai tuần nữa mới có, tháng trước đóng tiền nhà xong chỉ còn lại một ít.

Thế rồi Ngọc ăn cơm
gà, tôi vẫn trung thành với mỳ ly. Không sao, qua tháng có lương tôi sẽ
ăn uống bù lại. Còn có thể ngồi trong nhà ăn của một ngôi trường khang
trang, ăn một ly mỳ thơm phức nóng hổi vẫn là may mắn mà. So với một vài số phận không được đến trường thì tôi vẫn tốt số hơn rất nhiều.

*

Tôi làm nhân viên phục vụ trong một phòng trà tên là Hoàng Gia. Hằng
ngày công việc là oder thức uống rồi mang đến phòng pha chế, sau đó đứng đợi mang lên cho khách. Sau khi khách rời khỏi thì dọn dẹp bàn, lau
sạch sẽ rồi kê lại ghế cho ngay ngắn.

Làm việc ở đây rất náo nhiệt, đa số khách đến đều đã đứng tuổi. Hai, tư, sáu hát cho nhau nghe. Ba,
năm, bảy khiêu vũ. Chủ nhật thường tổ chức các cuộc thi hát hò nhảy múa. Nói chung là một bầu không khí sôi động.

Tôi mới chỉ làm được
tháng thứ hai, nhưng công việc không khó nên cũng đã trở nên thông thạo. Ông chủ có vẻ không đặc biệt nâng đỡ cũng chẳng dìm một nhân viên nhỏ
bé như tôi. Vì vậy ngày qua ngày đi làm rồi về trường, đi làm rồi lãnh
lương một cách yên bình, hoàn toàn không có sóng gió.

Hôm nay phòng trà có chút sự kiện đặc biệt, ông chủ tổ chức sinh nhật cho vợ nên
không cho khách vào, chỉ những ai có thiệp mới có thể tham gia. Phần tôi thì không có thiệp, nhưng vẫn có mặt ở đây để phục vụ. Ngoài tôi ra còn có ba cậu bạn làm cùng và chị pha chế, thêm vào đó là nhân viên của bên dịch vụ nấu ăn. Chúng tôi được phát cho những chiếc áo khoác đồng phục
màu trắng, cúc cài hai hàng phía trước, mục đích là để những khách mời
biết ai là phục vụ để tiện sai bảo.

Tám giờ tồi phòng trà đầy ắp
những chiếc váy dạ hội lướt qua, bên cạnh mỗi quý bà là một quý ông mặc
vest lịch lãm. Mọi người uống vang Pháp, khiêu vũ trên nền nhạc do những nghệ sỹ vialon chơi. Bầu không khí rất quý phái và trang trọng.

Tôi được giao khi tiếng đàn bài Happy Birhday vang lên thì sẽ đẩy chiếc
bánh kem ba tầng cầu kỳ ra sân khấu. Vì vậy để đảm bảo mọi việc theo
đúng kế hoạch, ba cậu bạn làm cùng và chị pha chế yêu cầu tôi đứng im
bên chiếc bánh kem, trước mắt không cần chạy ra chạy vào phục vụ rượu và thức ăn.

Khi tiếng vialon vang lên cùng tiếng hát, tôi đẩy chiếc
bánh kem đi ra đúng như yêu cầu, lúc này mới nhận ra khách đã đông hơn
lúc nãy rất nhiều. Người đang đánh đàn là nam sinh hay đi cùng Khoa và
Quân. Nếu đúng như tôi nghĩ thì chính là “hoàng tử âm nhạc” Đình Văn.
Cậu bạn này được nhắc đến như một thiên tài về âm nhạc, có khả năng cảm
thụ và tiếp thu cực nhanh. Chỉ cần nghe qua một lần có thể chơi lại bản
nhạc ấy một cách thành thạo như luyện tập lâu năm. Theo như truyền kỳ
nghe được trong nhóm học sinh thì Đình Văn rất ít nói, gần như là sợ
người lạ.

Tôi đẩy chiếc bánh kem ra đương nhiên hết việc và phải
rời khỏi sâu khấu, đâu thể ở đó như một phần của bữa tiệc. Trước khi
quay đi, tôi thấy Văn kết thúc bài nhạc và ôm lấy người phụ nữ mặc váy
đen sang trọng đứng bên cạnh, giọng nói ấm áp: “Mẹ! Chúc mừng sinh
nhật!”

Sống lưng tôi lập tức cứng đồ, cậu ta là con của ông chủ sao? Nếu biết tôi làm việc ở đây, biết tôi mười một rưỡu mới về, biết tôi
sống trong ký túc xá thì sẽ không cáo tội tôi đấy chứ? Lạy Chúa! Trái
đất quả nhiên tròn.

Tôi vừa rời khỏi sân khấu, đi vào đám đông để
phục vụ thì đã thấy ngay Ngạo Quân đứng cạnh Anh Khoa. Tôi một lần nữa
gào lên trong lòng. Mẹ kiếp! Trái đất tròn! Nhìn vào tình hình có thể
hiểu rằng hôm nay sinh nhật mẹ Văn, và cậu ta mời hai người bạn thân.

Bọn họ cũng thấy tôi, nhưng đương nhiên sẽ không vẫy tay chào hay mỉm
cười. Tôi với họ thân quen gì đâu. Khoa thì tôi nghĩ cậu ấy không muốn
mọi người biết bọn tôi có chút quan hệ. Nếu không trên lớp đã chẳng diễn bài lạnh nhạt không quen biết.

Tôi cũng không có ý đứng lại nhìn
bọn họ, quay đầu đi qua phía khác và làm công việc của mình. Dù gì cũng
bị phát hiện rồi. Cái gì đến sẽ đến, suy nghĩ không thể làm cho mọi thứ
khác đi.

Vì hôm nay có tiệc nên khi khách về hết chúng tôi còn phải
lau sàn nhà và kê lại bàn, đem ghế để bên ngoài vô sắp xếp. Là vì tiệc
đứng nên từ sớm ghế đã được mang toàn bộ ra ngoài. Xong xuôi tất cả ngó
lại đã mười hai giờ.

Từ Hoàng Gia, lên một con dốc, rẽ phải sau đó
xuống một con dốc, đi qua một ngã tư là đến Đông Anh. Đi bộ mất khoảng
hai chục phút. Hằng ngày tôi vẫn dùng chân để đi về hai địa điểm này.

Đường mười hai giờ so với lúc mười một giờ không khác nhau là mấy, đều
vắng vẻ và nhòe nhoẹt trong ánh đèn vàng vọt. Đà Lạt là một thành phố,
nhưng mọi người không có thói quen sống về đêm nhiều. Chính vì vậy giờ
này nhà nhà đều đã đóng cửa y