Polaroid
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322915

Bình chọn: 8.5.00/10/291 lượt.

thoại đi.

Điện thoại vừa cất đi đã có một nữ sinh ngồi gần cao giọng mỉa mai: “Trung Anh đúng là Trung Anh, sản sinh ra toàn loại học trò đầu gấu.” – Nếu tôi nhớ không
lầm cô bạn này tên là Nguyệt.

“Đầu gấu lại còn vô lễ nữa. Đánh nhau
đã là không chấp nhận được, đằng này còn đánh giáo viên.” – Cô bạn tên
Ly đang ngồi cùng Nguyệt tiếp lời.

Hai bạn nữ này cũng thật tài
tình, nói vừa đủ cho cả lớp nghe thấy, mọi người đồng loạt đều nhìn về
phía tôi. Tôi ngoài mặt làm như không hay biết, trong bụng âm thầm cười
thành tiếng. Hiện tại chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, chiếc váy xanh đen
viền trắng, chiếc cặp đen và huy hiệu gắn trên áo tôi, từ đầu đến cuối
đều là của Đông Anh. Tôi là học sinh Đông Anh.

Nói tới nói lui
cũng chỉ dừng lại ở việc móc xa mỉa gần, không ai đủ rảnh rỗi đến trước
mặt mà ném cho tôi lời khinh miệt nào. Bọn họ chỉ kỳ thị, tôi biết không có ý đuổi tôi ra khỏi ngôi trường này. Không có tôi thì lấy ai cho bọn
họ tỏ ra cao quý?

Buổi học lại bắt đầu như mọi ngày và kết thúc
trong bình lặng, tôi trước sau ngồi lỳ trong lớp, tranh thủ lúc năm phút chuyển tiết và giờ ra chơi để làm bài tập. Xung quanh không ít ánh mắt
thỉnh thoảng liếc về phía này, tôi biết cũng làm như không. Cặm cụi hoàn thành bài về nhà của môn Đại Số.

Còn đang mải miết làm bài, một vật gì đó va vào đầu làm tôi giật mình, nhìn lại liền phát hiện ra là vỏ hộp sữa.

“Trời! Mình xin lỗi nha An! Mình muốn ném vào sọt rác bên cạnh. Không
ngờ lại ném trúng đầu bạn.” – Lại là Nguyệt. Hình như con nhãi này đặc
biết ghét tôi một cách toàn tâm toàn ý.

Tôi mỉm cười hết sức ôn nhu, cầm chiếc vỏ hộp thẳng tay ném lại, đáp trúng đầu Nguyệt một cái nhẹ
nhàng: “Không sao. Trả cho cậu nè.” – Tôi lại cười, cười đến híp mắt
lại, nhưng trong lòng không hề cười. Thật ra tôi là đứa rất đanh đá. Nói chung nếu rảnh rỗi tìm người gây sự, tốt nhất đừng tìm tôi, bởi vì dù
không thích đụng chạm nhưng tôi đặc biệt không sợ một thứ gì.

Tôi
biết là Nguyệt rất tức giận, cũng rất muốn quát thẳng vào mặt tôi, nhưng mà là cậu ta ném trúng trước nên không thể nói năng gì. Một lần cho nhớ nhé, tốt nhất đừng có đụng vào tôi làm gì, vì tôi sẽ làm lại ý như vậy
hoặc tệ hơn là gấp trăm lần.

Chấm dứt suy nghĩ về Nguyệt khi chuông
vào học vang lên, tôi tiếp tục công việc thường ngày là chăm chú nghe
giảng. Cho đến khi tiếng chuông cuối cùng vang lên thì lại lặng lẽ về
phòng.

“Cả trường đang nói về An.” – Vừa đóng cánh cửa lại đã nghe tiếng Ngọc sau lưng.

“Ừ.” – Tôi không nặng không nhẹ trả lời. Bọn họ nói là quyền của bọn họ, liên quan gì đến tôi.

“Chuyện An đánh thầy Thế Anh là thật hả?” – Ngọc hoài nghi.

“Ừ.” – Tôi không phủ nhận, đi đến bên bàn học soạn sách vở cho bốn tiết buổi chiều. Hôm nay học phụ đạo Toán và Anh.

“Không thể tin nổi. Hồi đó trường mình ai cũng biết cậu thích thầy Thế
Anh mà.” – Giọng Ngọc cao vút ra chiều bất ngờ cùng ngỡ ngàng.

Tôi
không trả lời, tập trung tìm vở phụ đạo. Thích thì thế nào? Hôm nay
thích không có nghĩa là ngày mai cũng vậy. Tình cảm vốn là thứ không thể định hình, vì vậy rất dễ đổi thay. Tôi bây giờ đã không còn thích hay
nghĩ về con người mang tên Thế Anh đó nữa rồi.

“Kể cho Ngọc nghe
chuyện xảy ra ở trường đi.” – Ngồi xuống bên bàn, Ngọc níu lấy cánh tay
tôi mà năn nỉ. Khi còn ở Trung Anh, Ngọc là đối thủ duy nhất của tôi,
nhưng là một đối thủ tốt bụng và ngay thẳng. Tất cả những gì thắng tôi
đều do tự mình cố gắng, một chút thủ đoạn cũng không dùng. Như vậy nên
ít nhiều tôi cũng không hề ác cảm hay xa cách.

“An muốn chuyển trường.” – Tôi nhìn Ngọc, giọng nói có chút nhạt nhẽo.

“Không đời nào có thể. Các thầy cô sao để cho An đi được. An là người
có thành tích cao nhất Trung Anh mà.” – Ngọc chau mày nhận xét.

“Chính vì vậy nên phải tìm cách để bị đuổi.” – Tôi nhún vai. Khi đó các
thầy cô đều lần lượt khuyên nhủ cùng định hướng để tôi ở lại Trung Anh. Từ chối thì ngại vì tôi rất vụng về trong việc nói chuyện với người
lớn. Chính vì vậy buộc phải làm cho mình bị đuổi. Đánh giáo viên là tội
dễ bị đuổi học nhất.

“Nhưng vì sao lại đánh thầy Thế Anh mà không
phải giáo viên khác? An rất quý thầy ấy mà.” – Ngọc càng nghe càng không hiểu gì. Vẻ ngờ nghệch hiện rõ trên gương mặt.

“Tại vì thầy Thế Anh hiền, sẽ không đánh lại.” – Tôi nói rồi bật cười, nhưng quả thật trong
lòng không cười. Tôi không thích ai nhắc đến cái tên ấy, càng không
thích chính miệng mình nói ra.

Đã biết được đầu đuôi câu chuyện, Ngọc buông tha cánh tay tôi: “Đi ăn trưa!”

“Ừ.” – Tôi cũng vừa soạn xong sách vở, vui vẻ theo Ngọc ra khỏi phòng, tiến thẳng xuống nhà Ăn.

Hôm nay khối mười hai học phụ đạo buổi chiều, một vài lớp có giờ Quốc
Phòng và Thể Dục nên các học sinh không về mà ăn trưa ở trường rồi tiếp
tục học. Chính vì vậy mà nhà ăn khá đông.

Tôi và Ngọc tìm được một chiếc bàn trống, thỏa mãn ngồi dối diện nhau.

“N