Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322842

Bình chọn: 8.5.00/10/284 lượt.

tin nổi.

Tôi lại gật gù thay cho lời xác nhận.

“Như
vậy cũng tốt. Qua đây làm bạn với Ngọc. Ở bên này không ai chơi với học
sinh Trung Anh.” – Giọng Ngọc rầu rĩ, ánh mắt nhìn tôi lại rất hy vọng.

Tôi lơ đãng gật gũ, mắt nhìn vào chiếc giường thầm đánh giá. Tầng dưới
có một cuốn sách trên đầu giường, phần nệm nhè nhẹ trũng xuống. Xem ra
Ngọc ngủ tầng dưới, vậy tôi sẽ ở tầng trên. Tôi cần ngủ một lát sau đó
về phòng trọ dọn đồ, tiếp theo sẽ là làm mỳ ăn tối sau đó đi làm.

“Đừng làm ồn nhé!” – Lên xong kế hoạch trong đầu, tôi để cặp sách lên
chiếc bàn trống, sau đó một mạch trèo lên tầng giường trên, đặt lưng
xuống đã thấy mình mơ màng chìm vào giấc ngủ.

*

Tôi thức dậy đã
là hai giờ chiều, Ngọc không có trong phòng, để lại một mẩu giấy trên
bàn báo là đi xem phim. Có lẽ cô bạn này sợ đột nhiên biến mất tôi sẽ lo lắng. Người ta sao thì tôi vậy, xé một tờ giấy ghi chú, tôi nghuệch
ngoạc viết nhanh dòng chữ “An về phòng trọ lấy đồ” sau đó dán vào bên
cạnh tờ giấy Ngọc để lại. Tôi vô phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo rồi khóa cửa phòng đi thẳng ra trạm xe bus.

Phòng trọ của tôi nằm trong khu biệt lập trên một ngọn đồi được gọi là đồi Ông Sư, sở dĩ có tên như vậy vì trên đồi có một bức tượng ông sư khá lớn. Nơi này rất yên tĩnh và
vắng vẻ, chính vì vậy được gọi là khu biệt lập. Gần đây thì nó không yên tĩnh lắm, nguyên nhân là do tôi. Tôi đóng tiền phòng trễ nên bà chủ chu chéo chửi bới bảo tìm chỗ khác mà ở. Kể ra cũng thật là ngại! Một mình
tôi mà có thể kích động “cái loa” là bà chủ khiến cả khu không ai yên
thân.

Đồ đạc của tôi không nhiều bởi tất cả đồ dùng đều là có sẵn
khi thuê phòng, vỏn vẹn chỉ một vài bộ đồ cùng với sách vở, một vài món
đồ lưu niệm nhỏ xinh mà tôi định tặng lại cho đám trẻ trong khu này.

Xong xuôi tất cả, tôi tình nghĩa đi lên phòng bà chủ, từ tốn gõ cửa.
Vừa thấy tôi đứng bên ngoài bà đã khó chịu ra mặt, nhưng nhìn ba lô cùng thùng sách tôi ôm thì hiểu tôi đến để trả chìa khóa phòng.

“Đã tìm được chỗ khác rồi à?” – Nhận lại chiếc chìa khóa phòng trong tay, bà miễn cưỡng hỏi tôi như chút lịch sự cuối cùng.

“Dạ.” – Tôi một tay ôm thùng sách cho vững, tay kia tìm trong túi áo số tiền đã để sẵn: “Cháu gửi cô tiền phòng năm ngày tháng này cháu ở.”

Trong đáy mắt bà ấy, tôi có thể nhìn thấy sự thương hại. Trong khu này, mọi người đều nhìn tôi như thế. Không ai muốn bị người khác thương hại, nhưng tôi không định gào lên với bọn họ đừng có nhìn tôi kiểu đó, chỉ
có thể xem như không hay biết mà thôi.

“Không cần đâu. Chỉ có năm ngày thôi mà.” – Bà chủ nhà từ chối số tiền tôi đưa.

“Những năm ngày đấy ạ.” – Tôi cười, nhét tiềng vào tay bà ấy rồi quay
lưng bỏ đi. Năm ngày chính là số ngày tôi trễ tiền phòng tháng trước. Và “những năm ngày” là câu bà ấy từng trách móc. Tôi thừa nhận mình không
những hẹp hòi để bụng lại rất thù vặt nhớ dai. Ai cho tôi cái gì, tôi
nếu có thể sẽ đền đáp gấp mười. Nhưng ai nợ tôi cái gì, tôi nhất định
đòi lại một trăm.

Trên chuyến xe bus trở về trường, tôi dõi mắt ra
ngoài cửa sổ quan sát mọi thứ một lần nữa. Từ nay chắc không còn việc gì để đi qua con đường này, cũng sẽ không ngồi tuyến xe bus này nữa. Tôi
ra đi, mọi thứ sẽ bỏ lại phía sau.

Khi tôi về đến trường, Ngọc chưa
về tới, cả căn phòng chỉ là yên lặng cùng vắng vẻ. Sau khi sắp xếp mọi
thứ, tôi đi xuống nhà ăn tìm kiếm gì đó bỏ bụng. Ý tôi là tìm một loại
mỳ nào đó. Vừa hay nhà ăn rất biết cách làm cho mọi thứ tiện lợi, toàn
bộ mỳ bày bán đều là mỳ ly, mua một hũ được khuyến mãi đôi đũa tre dùng
một lần.

Chế nước sôi xong, tôi ôm ly mỳ cẩn thận đi về phía chiếc
bàn gần nhất, kiên nhẫn đợi ba phút như hướng dẫn. Nhà ăn giờ này chỉ có mình tôi cùng với một vài cô bán hàng nhàm chán chống cằm. Ấy thế mà
khi mỳ vừa chín thì một chuỗi ồn ào cũng từ ngoài cửa tiến vô. Là đội
bóng rổ của trường vừa mới luyện tập xong, có lẽ đến mua nước uống. Dẫn
đầu là nam sinh ban sáng đi cùng với Ngạo Quân. Nếu quả thực nằm trong
bộ ba hoàng tử thì đây rõ ràng là “hoàng tử thể thao” Anh Khoa. Tôi biết được điều này đương nhiên cũng từ truyền kỳ thần thánh của đám học
sinh. Ba cậu bạn này không phải minh tinh gì, cũng không từng xuất hiện
trên báo, tuy nhiên tên tuổi rất lẫy lừng trong “làng học đường”.

Nói gì thì nói, dù nổi tiếng đến đâu thì ba hoàng tử thần thông quảng
đại kia cũng không có cách làm mỳ ngon lại nếu nó đã lỡ nở ra quá mức.
Vì vậy tôi liền chuyển sự chú ý vào ly mỳ của mình, quyết tâm ăn thật
ngon.

“Này! Cậu là học sinh mới chuyển vào lớp hôm nay đúng không?” – Khi tôi còn đang đều đặn nhai nuốt, Anh Khoa xuất hiện và bắt chuyện.
Được biết hoàng tử thể thao rất thân thiện, hoạt bát và hòa đồng, trong
bộ ba thì đây là người dễ tiếp cận nhất.

Tiếp tục từ tốn nhai, tôi gật đầu. Làm ơn biến giùm đi! Tôi đang ăn.

“Cậu tên gì? Chuyển từ trường nào đến?” – Xem ra cũng cùng câu hỏi với nữ sinh xinh đẹp ban sáng, chỉ khác là hỏi một lần.


XtGem Forum catalog