
Tôi nuốt mỳ trong miệng, miễn cưỡng trả lời: “Minh An, đến từ Trung
Anh.” – Tốt nhất là nên kỳ thị Trung Anh như mấy học sinh khác, sau đó
quay mặt lướt nhanh về chỗ và để yên cho tôi ăn.
“Trung Anh thì sẽ
phải chịu kiếp cô đơn trong ngôi trường này đấy.” – Khoa xoa cằm nhận
xét, mày kiếm hơi nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp câu hồn nhìn tôi ái ngại.
Tôi rất muốn lạnh lùng bảo “nói cái gì mà tớ chưa biết ấy”, nhưng cuối
cùng chỉ gật gật đầu. Dù sao cũng không nên gây chú ý. Tôi đến đây không phải để tìm rắc rối. Vào trường là để học mà. Hơn nữa Anh Khoa là con
trai của hiệu trưởng, tuyệt đối có rảnh rỗi sinh nông nổi cũng đừng nên
đắc tội.
“Thôi để tớ làm bạn cậu vậy.” – Khoa suy nghĩ một không
lâu, miệng nở một nụ cười làm người khác đông cứng vì bị thu hút. Mẹ
kiếp! Người gì đâu cười đẹp đến thế? Mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp! Có để
yên cho người ta ăn không thì bảo?
Tôi làm vẻ mặt khó xử, mắt tiếc nuối nhìn ly mỳ đang ngày một nở ra: “Tớ có thể nhờ cậu một chuyện không?”
“Cậu nói đi!” – Khoa chăm chú lắng nghe, không hề có thái độ khó chịu khi mới quen biết đã nhờ vả.
“Cậu có thể trở về với đồng đội của mình và để yên cho tớ ăn mỳ không?” – Tôi trước sau vô cùng nhỏ nhẹ, mang theo một chút ngại ngùng cùng cầu khẩn.
Khoa mất một giây nhìn tôi khó hiểu sau đó phá lên cười. Có cái gì để cười? Cười tôi tham ăn hay là cười chữa thẹn?
“Được được! Nếu cậu muốn ăn thêm có thể kêu, tính vào hóa đơn của mình
luôn.” – Khoa rốt cuộc cũng rời đi, mang theo nụ cười vui vẻ trên môi.
Ăn thêm? Chắc không cần đâu. Tôi không nghĩ mình heo đến thế.
Được trả về với sự yên tĩnh, tôi rất phấn khởi ăn hết ly mỳ đã lỡ nở hơn mức bình thường.
Ăn no, tôi tự lấy cho mình một ly nước ở bình nước nóng lạnh, ngửa cổ uống cạn sau đó khoan khoái rời khỏi.
“Này! An!” – Tiếng Khoa ở phía sau gọi tôi. Lại cái gì nữa đây? Tôi phải về phòng tranh thủ làm bài tập rồi chuẩn bị đi làm.
“Cho tớ số của cậu đi.” – Khoa cầm sẵn điện thoại trong tay.
Đủ điều kiện vào Đông Anh, tôi biết mình cũng có chút nhan sắc, nhưng
mang so với rừng hoa trong trường này thì chỉ có thể len lén nở ở một
góc xa xôi. Điều gì kiến chàng hoàng tử này muốn làm quen với tôi nhỉ?
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, có chút bực bội dâng lên trong lòng, mau mắn đọc mười con số để tiết kiệm thời gian.
Bàn tay Khoa thoăn thoắt bấm trên điện thoại, để chắc chắn còi gọi qua
máy tôi kiểm tra, cho đến khi bài nhạc chuông Betrayal vang lên mới tin
tưởng cúp máy.
“Để tớ lưu.” – Khoa vừa nói vừa thao tác trên điện thoại.
“Vậy cậu từ từ lưu nhé. Tớ đi trước có việc.” – Tôi dứt lời lập tức co chân chạy lấy người.
Ở phía sau Khoa lớn tiếng với theo: “Tớ tên là Anh Khoa. Nhớ lưu số nhé.”
Tôi không đứng lại, cũng không quay đầu, tay đưa lên vẫy vẫy ra hiệu mình đã nghe thấy, chân vẫn cật lực chạy về ký túc xá.
Những ngày đầu ở Đông Anh bình lặng trôi qua không có gì đáng nói, tôi đến
lớp trong sự kỳ thị của bạn học, lặng lẽ nghe giảng cùng chép bài, rảnh
rỗi thì lên sân thượng đón nắng, lâu lâu có nhìn thấy bóng Ngạo Quân cô
độc ở phía bên kia. Về phần Anh Khoa, tối nào cũng nhất quyết nhắn tin
làm phiền nhưng trên lớp tuyệt đối không bắt chuyện. Tôi đi làm đương
nhiên không thể trả lời, chỉ đến khi về đến phòng mới mệt mỏi nhắn lại
một hai tin sau đó chúc ngủ ngon rồi chìm vào mộng mị. Mọi thứ bình lặng trôi qua chớp mắt đã mười bốn ngày, tôi cũng thuận lợi đi học cùng trèo tường được hai tuần. Đến ngày thứ mười lăm, những điều không hay bắt
đầu tìm đến.
Khi đi vào lớp, tôi đón nhận đủ mọi ánh mắt đánh giá,
dè chừng và coi thường cùng với hàng loạt tiếng xì xào bàn tán. Nhân vật tôm tép như tôi rốt cuộc làm gì để được cả lớp để tâm thế này?
Vừa
ngồi vào chỗ, điện thoại tôi rung lên trong túi quần báo có tin nhắn, là từ Anh Khoa. Đây là lần đầu tiên cậu ấy nhắn tin vào ban ngày cho tôi.
Có lẽ vì nổi hứng đột xuất hên nội dung cũng điên không kém: “Này! Cậu
cũng dữ dằn quá ha!”
Tôi trong lòng không thắc mắc vẫn nhắn lại một dấu chấm hỏi.
“Cậu là bị đuổi khỏi Trung Anh đúng không?” – Tin nhắn đến khiến các
khớp tay của tôi cứng đờ. Xem ra tin tức đã được mọi người biết đến.
Đúng là tôi bị đuổi cổ khỏi Trung Anh.
Không chối cãi, tôi thành thật trả lời: “Ừ.”
“Là đánh giáo viên nên bị đuổi?” – Khoa không buông tha.
“Ừ.” – Lần này tôi có chút mệt mỏi khi phải nhắc đến. Cũng không phải
là chuyện gì ghê gớm, chỉ là tôi không thích hoài niệm, càng không thích bị ai đó làm cho phải hoài niệm. Trong trí nhớ mỗi người đều lưu giữ
một mảnh ký ức không muốn ai đụng đến kể cả chính mình.
Nhắn tin với Khoa một thời gian, tôi nhận ra cậu ấy rất hay hỏi, cũng rất thẳng
tính, nhưng lại luôn biết dừng đúng lúc. Lần này cũng vậy, cậu ấy không
tra hỏi nữa, chỉ gửi lại một cái biểu tượng cười lăn lộn. Tôi nhận thấy
không cần trả lời tin nhắn này nên cất điện