
tan hoang. Thủy tinh vỡ
vương vãi dưới đất, những cành hoa dật nát đáng thương, đồ đạc bị dày xéo đến mức
xộc xệch.
Trước cửa nhà, toàn bộ gia nhân đang nép bên ngoài, không ai
dám vào trong. Cả ông quản gia và Lam Anh cũng phải lánh nạn ngoài này.
Tôi bước đến, nhìn chằm chằm vào họ như tìm một câu trả lời.
- Ngạo Quân nổi giận. – Lam Anh thì thầm.
Tôi nheo mắt nhìn vào, cố tìm bóng dáng anh, nhưng chỉ nhìn
thấy bãi hoang tàn do anh gây ra. Trên nền nhà, một vài chấm máu đỏ vương vãi,
sau đó nhỏ đều theo hướng dẫn về phòng. Không suy nghĩ nhiều, tôi nhấc chân, định
tiến vào.
Bàn tay nhỏ nhắn của Lam Anh níu tôi lại. Tôi quay đầu nhìn,
nhận được một cái lắc đầu và ánh mắt ngần ngại của cô ấy. Lúc này, tự nhiên
lòng tôi thấy rất giận. Cô ấy có còn là người yêu của anh không? Tại sao lại có
thể đứng đây trong khi máu anh chảy nhiều như thế?
Tôi thở hắt ra, gạt phăng bàn tay của Lam Anh, dứt khoát đi
vào trong nhà.
Lần theo dấu máu, tôi đến phòng anh. Cánh cửa không đóng, để
lộ ra thêm một đống đổ nát bên trong. Sách vở bị xé nát, vò nhàu nhĩ, loang lổ
đi bởi vết máu.
Tôi không nghĩ nhiều, thẳng bước vào trong, mặc kệ có bị máy
quay ghi lại.
Giữa một đống giấy tờ nhàu nhĩ nhếch nhác, Quân ngồi đó, mắt
thẫn thờ, vẻ lạnh lùng và khí chất vượt trội đã không còn nữa, thay vào đó là sự
hoang dại cùng mất mát. Bàn tay anh buông thõng, máu từ đó nhiễu ra, vương vãi
trên nền trắng. Máu từng giọt, chỗ tách rời, chỗ dính vào nhau, trông như cánh
anh đào đỏ yêu mị.
Tôi đi vào, bước đến bên tủ dụng cụ y tế, lấy ra bông bằng
cùng thuốc sát trùng, sau đó trở lại trước mặt anh.
Quân ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt loang loáng buồn, thê lương
và tuyệt vọng. Trông anh lúc này như một người đã lỗ lực rất nhiều để có được
nhiều thứ, nhưng tích tắc thì vụt mất tất cả, trở thành kẻ trắng tay.
Chỉ vì không thể giữ được lời hứa với Lam Anh mà thành ra thế
nào sao? Anh có biết là người con gái đó đang run rẩy ngoài kia, đến gần anh
cũng không dám hay không?
Tôi nén cơn giận, ngồi xuống, kéo tay anh, định sát trùng.
Quân giật phăng tay lại, còn gạt chai thuốc trong tay tôi
văng đi, đổ ra sàn, làm thành một mảng ướt át.
Nếu không phải vì ánh mắt đau đớn kia, có lẽ tôi đã bỏ ra
ngoài và lôi Lam Anh vào. Tôi biết người anh cần lúc này là cô ấy, nhưng cho
tôi ích kỷ một chút, được ở bên anh lúc này, như một thế thân, làm chỗ dựa tạm
thời cho anh.
Với tất cả kiên nhẫn, tôi lại đến tủ thuốc, lấy ra một chai
ôxi già khác. Khi quay trở lại, Quân không còn ngồi đó nữa. Anh đang đứng bên
bàn con nơi cửa sổ, dáng người cô đơn chất chứa nhiều bi thương. Trong một tích
tắc, khi tôi nhìn vào bộ ly thủy tinh trên bàn, cũng là lúc anh cầm lên và đập
mạnh. Quân vẫn nắm nguyên chiếc ly trong tay khi nó va chạm vào bàn và vỡ nát.
Mảnh thủy tinh hung hãn cứa vào tay anh, nứt toác, đẫm máu.
Tôi lao vụt đến, cầm khay ly thủy tinh trên bàn, dùng một lực
mạnh, ném nó xuống sàn nhà. Từ ly đến khay đều vỡ nát. Tôi chẳng thể bảo anh ngừng
lại, cho nên thôi tự bản thân mình đập đi cho rồi. Nếu có một thứ gì đó cần phải
bị hủy đi, thì là những vật vô tri ấy chứ không phải tay anh.
Quân trừng mắt nhìn tôi, còn tôi chỉ lướt qua mặt anh, rồi
chuyển cái nhìn xuống bàn tay kia. Vết thương không chỉ còn là những đường rách
nữa mà nứt toác, há miệng. Máu từ đó chảy ra, ướt đẫm bàn tay ấy. Còn chưa thỏa
mãn, nó tiếp tục chảy, loang ra sàn nhã bên dưới, nhếch nhác. Không khí chẳng mấy
chốc trở nên mằn mặn và tanh nồng.
Nhìn vào thứ chất lỏng đỏ đến tức mắt, cơn giận trong tôi
tăng lên theo cấp số nhân. Không thể kiềm chế thêm, tôi vung tay, thẳng một bạt
tai vào mặt Quân. Thằng nhãi chết tiệt này! Muốn chia tay, tôi cũng chia tay rồi,
muốn tôi không làm ảnh hưởng tương lai anh, tôi cũng làm rồi. Mẹ kiếp! Nếu mà
đã bỏ tôi mà đi, tốt nhất nên sống cho tốt, yêu ai đó phải hơn tôi nhiều lần, nếu
không tôi sẽ cười vào mặt anh. Nhìn lại mình mà xem! Rốt cuộc anh đang muốn làm
cái chết tiệt gì? Rốt cuộc là vì cái gì mà bỏ tôi đi để rồi để mình xuống dốc
thế này? Chẳng phải nói muốn thừa kế sao? Thế thì ăn cho no, ngủ cho say, vỗ
cho mình béo tốt để mà còn tiếp quản công việc của ba chứ? Chẳng phải đã dẫn
người yêu về nhà sao? Thế thì làm sao đấy hạnh phúc một chút, ít ra cũng tỏ ra
mình hạnh phúc, đừng có làm như mình là người bị bỏ rơi thế này.
Tôi không thể kìm nổi mình được nữa. Cơn giận trào lên, uất
nghẹn lại trong lồng ngực, khiến cho hơi thở của tôi như tắc lại anh ách. Hai
thái dương tôi đau nhức, sống mũi nhức buốt, mắt bỏng rát vì trừng lớn. Nếu còn
tiếp tục ở đây, tôi thề là sẽ cho thằng nhãi này một trận. Thôi được rồi, tôi
chịu thua, tôi không phải người anh cần, gọi Lam Anh đến là tốt nhất.
Khi tôi trở lại cửa, mặt Lam Anh vẫn còn tái nhợt. Cô ấy
nhìn tôi, mắt như có điều ủy khuất, sau đó vươn tay, gạt đi gì đó trên mặt tôi.
Lúc này tôi mới biết mình đã khóc. Nước mắt cứ thế trào ra