Teya Salat
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322984

Bình chọn: 8.00/10/298 lượt.

như dòng thác bị chặn
lâu ngày, ướt đẫm gương mặt, đọng lại nơi cằm, rồi nhỏ đều xuống đất. Một vài
giọt lạc vào miệng tôi, mặt và đắng, quằn quại đến buốt lòng.

Tôi dùng tay áo, một gạt lau từ bên này qua bên kia, quẹt đi
rất cả nước mắt. Nhưng vô ích, tôi vẫn không thể ngừng khóc. Nước mắt cứ như
đang ấm ức vì bao lâu nay không thể rơi, nên khi có dịp, liền rủ nhau tuôn đẫm
lệ. Thôi mặc kệ! Tôi sẽ không chết vì khóc được, nhưng Quân thì có thể chết vì
mất máu.

Với tất cả sức bình sinh, tôi dứt khoát kéo Lam Anh đi, sau
đó đẩy mạnh vào phòng Quân. Ban đầu cô ấy còn nhìn tôi ngây ngốc, nhưng sau khi
thấy vũng máu trên sàn thì lập tức hét lên: Trời ơi! Quân! Em làm cái gì thế hả?
– Ngay sau đó, cô ấy lao vào bên anh.

Thế là xong, việc của tôi đã hết. Chính là cái việc mang cô
gái người mình yêu cần đến bên anh ấy.

Tôi nhìn Lam Anh ôm Quân trong lòng, hình ảnh dần nhòe đi bởi
nước mắt. Cơn giận dữ vào quặn thắt ban nãy biến đi đâu mất dạng, sự trống rỗng
đơn độc lại trào về, lòng tôi chỉ còn nghe thấy chính nó, chẳng có gì hơn.

Tôi dứt cái nhìn ra khỏi họ, quay lưng, đi vào phòng mình. Cả
người như vô lực, tôi ngồi xuống, dựa lưng vào cánh cửa, để mặc cho nước mắt
lúc này vẫn còn tuôn rơi. Tuyến nước mắt của tôi có lẽ đã chẳng liên quan gì đến
thần kinh cảm xúc nữa, vì nó cứ thế trào ra không lí do, dù trong lòng chẳng
còn chút vị gì.

Phải chăng điểm tận cùng của nỗi đau chính là sự vô cảm? Cõi
lòng cứ trống rỗng giống như chưa từng có gì tồn tại ở đó, cũng lại giống như
người mất hết tất cả mà chưa thể chấp nhận. Từng hơi thở của tôi chính là điều
duy nhất bản thân còn cảm nhận được. Lúc này, dường như dù có biến cố gì, có bất
ngờ gì, nó cũng không thể chạm vào lòng tôi nữa. Cánh cửa ấy đã đóng lại mãi
mãi, nhốt vào ấy những thinh không vô vị, còn tất cả xúc cảm buồn vui yêu giận
đều đã bị đuổi ra bên ngoài.

Đã đến lúc tôi phải rời khỏi đây rồi. Nếu không thể ở bên,
chi bằng tạm biệt vĩnh viễn.

Mặc kệ nước mắt vẫn còn chảy, tôi gắng gượng đi đến bên bàn
học, bắt đầu ôn tập.

Trên trang vở của tôi, dày đặc những con chữ nghuệch ngoạc,
lại lác đác những chấm ướt át. Nước mắt rơi xuống, khi khô đi, để lại một vệt mờ
không thể bôi xóa, loang lổ và đục ngầu




Tôi bước vào phòng thi cùng với sự mệt mỏi và cơn đau bao tử.
Đêm qua, vì lo lắng cho kì thi hôm nay, tôi chẳng thể chợp mắt, cho nên đã thức
trắng để tiếp tục làm đề cùng với cơn đau quặn thắt từ bụng. Biết là trước khi
thi phải để cho cơ thể và đầu óc thoải mái, học bạt mạng không phải là cách,
nhưng tôi chẳng thể dừng lại. Tôi buộc mình phải học, phải tập trung và ghi nhớ.
Đây cũng chính là cách tôi buộc mình phải rời khỏi Quân.

Trường hôm nay tổ chức thi tốt nghiệp, các phòng đều được
dùng vào mục đích này, cho nên chúng tôi làm bài ở thư viện, mỗi người có một
giám thị ngồi ngay bên cạnh. Đến giờ phút cuối cùng, Nhật vẫn chưa có mặt. Cậu ấy
từng nói không muốn đi du học, có lẽ sẽ không đến. Bớt đi một người, bốn đứa
chúng tôi có thêm cơ hội, sự cạnh tranh cũng giảm đi.

Tiến vào thư viện vắng tanh, giám thị dùng ổ khóa bập cửa từ
bên trọng. Chúng tôi mỗi đứa ngồi một góc, cánh nhau rất xa. Giám thị phát đề,
sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh. Thật ra thì có để các thí sinh ngồi cạnh nhau
thì cũng không sợ chỉ bài, vì chúng tôi đang là đối thủ của nhau. Giám thị có mặt
ở đây chủ yếu là để canh chừng việc sử dụng tài liệu thôi.

Trong lần ôn tập này, tôi từ chối học thuộc lại kiến thức,
vì biết chắc mình vẫn nhớ như in. Trong suốt những tuần qua, tôi chỉ làm đề những
môn tự nhiên, nắm rõ dạng bài thường ra, ghi nhớ công thức và hướng giải đề.
Không rõ là gặp may hay ôn đúng hướng, tôi làm được toàn bộ đề thi dài năm
trang này. Ngẩng đầu lên nhìn, những bạn còn lại đều đang viết với phong thái rất
tự tin. Cái tôi cần vượt qua không phải là đề thi, mà chính là ba người kia. Về
phía giám thị, họ đều đã chọn cho mình một cuốn sách, tách biệt khỏi xung quay,
chìm đắm trong từng con chữ. Nhưng tôi biết, chỉ cần một động tĩnh nhỏ, họ sẽ
phát hiện ra ngay.

Tôi làm xong hết đề còn dư lại hơn nửa tiếng. Cuộc thi này
không cho phép nộp bài rồi ra về trước, bởi vì bên ngoài cũng đang thi, thầy cô
sợ chúng tôi làm ảnh hưởng đến các bạn khác. Lúc làm bài, thời gian trôi qua rất
nhanh, nhưng khi đợi ra về, kim đồng hồ nhích từng chút đến sốt ruột. Tôi thấy
mình phải nhọc nhằn lắm mới có thể ngồi đủ ba tiếng đồng hồ ở đây. Nóng lòng
như vậy chẳng qua cũng là vì tôi quá mệt và đau mà thôi.

Ngóng chờ mãi, đọc đi đọc lại bài làm để kiểm tra, cuối cùng
cũng hết giờ. Lúc giám thị thu bài, tôi thấy có bạn cố ghi chép thêm vài chữ,
có lẽ không làm kịp, một bạn thì thả bút, vẻ mặt không tốt cho lắm. Tôi rất tự
tin vào bài làm của mình, cho nên có thể khẳng định, đối thủ của tôi chỉ còn có
một. Đó là một nữ sinh có mái tóc dài được cột cao trên đỉnh đầu, gương mặt có
vẻ khó tính, mày liễu luôn chau lại.

Chúng tôi ra về, không ai nói hay hỏ