Hãy Nắm Tay Tôi, Tôi Sẽ Cho Cậu Hạnh Phúc

Hãy Nắm Tay Tôi, Tôi Sẽ Cho Cậu Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322471

Bình chọn: 9.5.00/10/247 lượt.

ôi thấy mình trên xe đang nằm tựa đầu lên vai hắn.

- Tỉnh rồi à?

Tôi rụi mắt cố để mình tỉnh táo 1 chút.

-Ủa? Đang chơi vui sao lại về?

- Vui cái đầu cậu ấy bỗng dưng gào khóc như con nít rồi ngất ra đấy hại mọi người lo lắng.

Tôi gãi đầu ái ngại.

- Tôi...Tôi xin lỗi!

- Tôi mới là người phải xin lỗi cậu. Đừng giận tôi nhé?

- Hì...ko sao đâu! Tôi nhanh quên lém. Ầy! Về đến nhà rồi.

Tôi vội mở cửa xe chạy biến vào nhà đóng cửa phòng tự kỉ bỏ mặc hắn ngẩn ngơ trông theo. Chuyện hồi chiều làm tôi thấy xấu hổ tự dưng lại đi khóc lóc trước mặt đám bạn đó chẳng phải phong cách của Kim Thư tôi. Mà kể cũng lạ tại sao hắn lại biết Quân nhỉ? Hắn đã biết được bao nhiêu cơ chứ? Phải hỏi hắn mới được. Nghĩ là làm tôi chạy xuống tầng xông thẳng vào phòng hắn mà quên ko gõ cửa cứ thế tùy ý xông vào. Nhưng vừa bước được 1 bước vào phòng hắn tôi đã vội vàng thoái lui trong im lặng chỉ sợ hắn phát hiện ra thì cái danh tiểu thư khuê cát của tôi sẽ ko cánh mà bay mất.

- Sao lại nén nút vào phòng tôi thế? Cậu có ý đồ gì đây?

Tôi giật mình khi cánh cửa khẽ mở mang theo cả cái giọng ám chỉ của hắn nữa.

- Tôi...Tôi...có chuyện muốn nói anh mặc áo vào đi.

Hắn chẳng cần hỏi ý kiến lập tức kéo tôi vào phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm may mà hắn đã mặc áo. Hắn ấn tôi xuống chiếc ghế gần đó.

- Có gì nói đi!

- Tôi...!

- Sao nói thích tôi mà khó khăn vậy à.

Tôi nhẩy bắn ra khỏi ghế.

- Ai nói tôi thích cậu chứ? Tôi chỉ muốn hỏi tại sao cậu biết Quân thôi mà.

Hắn cười buồn lắc đầu ngán ngẩm.

- Cậu thích thằng đó đến nỗi đêm nào cũng gọi tên hắn thì làm sao tôi ko biết. Thằng đó đã bỏ rơi cậu sao cậu yêu nó đến vậy?

- Cậu thì hiểu cái quái gì về người ấy mà nói.

Tôi nói rồi xoay gót bỏ đi nhưng hắn vội vàng ép tôi vào lồng ngực hắn.

- Này! Tôi yêu cậu đó.

Tôi có nghe nhầm ko vậy? Hắn nói yêu tôi? Ko thể thế được. Chẳng để tôi kịp phản ứng với toàn bộ câu nói hắn vụng về đặt lên môi tôi 1 nụ hôn. Nhưng sao lại có vì mặn chát ở đây? Sao tôi lại khóc. Ko biết! Chỉ biết rằng tôi có cảm giác như đang phản bội người ấy. Tôi ko thể làm thế. Lí trí và trái tim ko cho phép tôi làm vậy. Nhưng sao tôi bất lực thế này chẳng đủ sức trống lại nụ hôn cuồng dại ấy. Hắn buông tôi ra khi cảm thấy vị mằn mặn nơi đầu môi. Đôi bàn tay hắn áp lên khuôn mặt tôi.

- Sao lại phải khóc? Cậu ko có tình cảm gì với tôi sao?

Tôi gỡ bàn tay hắn ra.

- Đúng vậy! 1 chút cũng ko. Tôi ghét cậu! Thật sự rất ghét.

Tôi bỏ đi ngay sau câu nói cũng chẳng biết sẽ làm hắn vui hay buồn nữa. Đôi khi nhẫn tâm 1 chút thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn, Trong tình yêu cũng vậy. Nếu đã ko thể trao cho người ta trái tim thì cũng đừng bao giờ cho người ta hi vọng.

Tình thân là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Người cha, người mẹ là những người dìu dắt ta qua bao khúc cua của cuộc đời. Họ sẵn sàng cho ta tất cả mà ko mong nhận lại 1 chút gì cả.

Tình bạn lại khác đó là thứ tình cảm trong sáng cao đẹp nhất. Người bạn sẽ sẵn sàng ở bên ta trong lúc ta gục ngã. Nhưng trên mỗi bước đường chúng ta đi luôn dình dập bao điều nguy hiểm. Vẫn tồn tại những người bạn sấu xa ích kỉ sẵn sàng đẩy ta đến ngã rẽ cuộc đời.

Dù vậy bạn hãy cứ vực dậy và bước tiếp bởi vì "muốn thấy cầu vồng phải biết chấp nhận những cơn mưa"

Sáng nay tôi dậy sớm hơn thường lệ tính chuồn lẹ để đỡ đụng phải mặt hắn nhưng chỉ mới bước đến bậc cầu thang thứ 3 tôi đã ngửi thấy mùi thơm của món gà rôti, món canh hạt sen. Ôi! Thơm thật! Mới chỉ ngửi thôi mà đã thấy thèm. Trong đầu tôi hiện ra 1 nghi vấn "ai là người làm mấy món này nhỉ?" ko thể là hắn được. Chắc là chị Hương giúp việc mới ở quê lên. Ầy! Tôi mệt mỏi khi phải đoán già, đoán non lắm rồi. Tôi lao xuống phòng bếp.

- Ôi! Mami.

Tôi vui sướng khi thấy người đó là mẹ. Tôi ôm chầm lấy bà.

- Mami về hồi nào vậy? Sao ko báo con biết.

- Má mới về tối qua. Sao mấy có vài ngày mà trông con ốm vậy?

Tôi nhìn lại mình.

- Đâu có! À ba đâu má?

- Ba con trong phòng. Con lên gọi ba và anh 2 xuống ăn sáng giùm má.

- Dạ!

Tôi tính chạy vào phòng ba thì ông đã đứng cửa từ lúc nào.

- 2 mẹ con nấu món


XtGem Forum catalog