Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211120

Bình chọn: 10.00/10/1112 lượt.

, cô quay lại về phía Quân.

- Tối nay hai gia đình chúng ta hẹn gặp nhau, bảo anh và em không được vắng mặt.

- Anh biết rồi!

Quân cất giọng rồi rảo bước đi ngang qua Mỹ Linh tiến ra khỏi trường, Mỹ Linh đứng đó trầm mặc một lúc thì bị An Nhiên vỗ vai.

- Chị đứng đây làm gì vậy? Về thôi.

Cô gật đầu rồi cùng An Nhiên ra về. Trong xe, Cô ngồi nhìn ra cửa sổ im lặng An Nhiên thấy lạ bèn hỏi.

- Chị sao vậy? Buồn à?

- Không, chỉ đang suy nghĩ thôi!

Mỹ Linh khẽ nói, cô quay mặt trở lại, chiếc xe lướt qua nó và hắn An Nhiên liếc nhìn miệng mỉa mai.

- Trông thấy con đó em cảm thấy rất chướng mắt, sao Huy có thể yêu nó chứ!

Nghe An Nhiên nói Mỹ Linh đưa mắt nhìn một nụ cười nhếch mép hiện lên trên cánh môi.

- Cả Quân cũng bị nó làm cho điên đảo nữa là!

An Nhiên nói.

- Vậy chị định để yên sao?

- Không để yên thì làm gì, chị không muốn cả mặt chị anh ấy cũng không nhìn.

Dù rất muốn làm cho nó biến mất khỏi tầm mắt nhưng nghĩ lại cô đã năm lần
bảy lượt muốn hại nó cả Quân cũng cảnh cáo rồi, cô mà làm hại đến nó thế nào Quân lại chẳng làm ầm lên có khi đến mặt cô cậu cũng chẳng muốn
nhìn, điều ấy không phải là điều cô muốn.

- Chị không thể vậy để em!

Ánh mắt An Nhiên tỏ ra đầy vẻ căm ghét, từng câu từng chữ như muốn đay nghiến nó cho chết đi.

- Nó sẽ không còn vui vẻ bao lâu đâu!

Mỹ Linh không can ngăn, không xúi giục, cô ta nhắm mắt im lặng.

Tiếng súng pằng chíu ầm ầm cả phòng khách, nó đang bắn súng rất hăng say, miệng còn phụ họa vô số câu.

- Chết này, cho mày chết này!

- Á mày dám bắn tao ư??? Đại tỉ cho mày chết nhá con....

- Haha.... ngu quá đi, ngu quá đi có trốn mà cũng không biết.

Nó cứ thế chui vào thế giới đầy bạo lực trong cái điện thoại ấy của mình.

Hắn từ ngoài cổng đi vào, tay trái xách bọc trắng, tay phải xách cái cặp đi làm của mình, nhìn thấy nó đang đắm đuối bèn đứng nhìn hồi lâu, nụ cười sảng khoái của nó khiến tim hắn vẫn không ngừng lỗi nhịp. Hắn thích cái hành động vén tóc vô thức của nó, thích cả cái chu mỏ, chề môi mỗi khi
không hài lòng, thích dáng vẻ ngồi bệt xuống đất nghêu ngao mấy câu thơ
hay câu nói hay ho gì đó đã đọc được từ những quyển tiểu thuyết, truyện
ngắn, hắn thích cả cái cách giận dỗi đáng yêu của nó và hắn thích nghe
cả những câu nói nhói cả lòng mà mỗi khi buồn nó thường hay nói....
Những điều tưởng như bình thường ấy lại là điều mà hắn mong muốn được
nhìn thấy mỗi ngày, mọi thứ dần trở thành thói quen cũng như không nhìn
thấy nó hắn chẳng nuốt nổi cơm vậy.

Hắn đứng đó không biết là bao lâu rồi nó mới để ý, nhìn thấy hắn nó vứt điện thoại sang một bên chạy lại chỗ hắn reo lên.

- Có kem ăn rồi!

Trời Hắn mừng định giơ tay ôm nó ai dè nó không mừng hắn mà mừng vì có kem
ăn cơ, Hắn thật là muốn vứt cái bọc kem này đi quá. Nó giật lấy bọc kem
mở hộp ra ngồi ăn ngon lành chẳng thèm đoái hoài gì tới bạn trai cả, ăn
gần hết cây kem nó mới sực nhớ ra quên chưa chào bạn trai của mình...

- Hì.... anh về rồi à??

Nó chạy ra trước mặt hắn cười hì hì, mặt hắn chuyển từ lạnh băng sang cười khẽ vì nó làm mặt hề hài quá nhịn không được mà cốc đầu nó một cái rõ
to, nó ôm đầu nhăn mặt rồi cũng chạy theo hắn vào nhà.

- Mệt không? Em lấy anh cốc nước mát nha!

Không đợi hắn trả lời nó đã chạy xộc vào bếp lát sau có cốc nước mát đặt trước mặt hắn, đợi hắn uống hết nó mới hỏi han.

- Doanh thu tăng rồi phải không?

Nó hỏi vậy là vì lúc trưa hắn bảo có cuộc họp cổ đông, thống kê tình hình
chiến lược mới nên cũng quan tâm đôi chút nhất là có liên quan đến bộ
sưu tập mà nó thiết kế nữa mà. Hắn từ tốn nói.

- Tăng vượt chỉ tiêu 2%.

- Woaa... anh giỏi quá!

Bây giờ nó hâm mộ hắn rồi nha, công ty đã được hắn nâng doanh thu lên những 22% một con số đáng quan tâm, trước lời khen chân thành của nó hắn chỉ
nói một câu.

- Cái đó anh biết lâu rồi!

Nghe
câu trả lời nó liếc xéo hắn luôn, cái đồ tự tin, người ta chỉ khen một
câu thôi mà đã nói thấy ghét thế rồi đúng là sau này nó không thèm khen
hắn nữa đâu, khen là quê thêm một cục. Thế là nó lại mở hộp kem thứ hai
ăn tiếp, được mấy phút lại quên luôn giận hờn.

- Anh chơi đua xe nè!

- Em chơi dở chết được!

Đấy lại làm nó tự ái rồi, hừ nó phải sửa cái kiểu ăn nói vô duyên này của hắn mới được.

- Này, anh nói chuyện lịch sự một chút thì chết à?

Hắn nhún vai từ tốn.

- Với em lịch sự không được.

Nó trợn tròn mắt, tức lắm rồi đấy..... kiềm chế nó dặn lòng phải biết kiềm chế, nén được cục tức vào trong nó nói cố gắng nhỏ nhẹ hết mức có thể
nhưng vào tai hắn lại thành tiếng nghiến răng rợn người.

- Bây giờ anh chơi hay không chơi nói một câu đi.

Chọc tức nó là thú vui tao nhã của hắn bằng chứng là bây giờ hắn cảm thấy vô cùng thích thú những biểu hiện tr