
ên gương mặt bé tròn ấy, mỗi lần tức
giận mà cố kiềm chế là đôi môi lại mím chặt dễ thương lắm, hắn cũng
thích cái điệu bộ này nữa nên vẫn thường hay chọc giận nó để nó trưng ra bộ dạng ấy. Hắn đứng dậy tiến về phía tủ dưới tivi lấy ra bộ điều khiển trò đua xe, đưa cho nó một cái mình một cái nói.
- Nếu em thắng anh đưa em đi dạo biển.
Vừa nghe nó đã thích thú reo lên.
- Thật không? anh nói thật đấy nhé!
Hắn gật đầu, nó vui vẻ trở lại và phấn khích vô cùng, hắn biết cách chọc
giận cũng biết cách dỗ dành người khác ghê gớm nhìn đi cái mặt chù ụ lúc nãy giờ đã tươi lên phơi phới, có lẽ cái tính dễ dụ ấy hắn đã rõ mồn
một rồi nên không khó để thực hiện. Nó bây giờ hứng chí lắm làm đủ thứ
kiểu không những chuẩn bị tư thế thôi đâu nó còn đứng lên săn tay áo nữa cứ giống như chuẩn bị đi uýnh nhau ấy, hắn chỉ biết cười trừ. Trận
chiến chính thức bắt đầu, nó dồn hết sự tập trung, trí tuệ.... vào đó
hết và không dám rời mắt, hai người cứ đua, đua mãi, đua mãi vẫn chưa có ai thắng cả, nói đúng hơn là hắn chỉ vờn nó thôi, xe nó đi trước một
đoạn xa xe hắn lại đuổi theo đến gần thì hắn lại nhả ga cho xe nó đu
trước cứ thế chưa phân nổi thắng bại. Nó tức lắm, sao cứ mỗi lần nó gần
thắng là xe của hắn lại xuất hiện và chắn ngang với cái tình trạng này
làm sao nó đi biển được đây, nó khóc lóc trong lòng. Hắn thấy hết mấy
cái biểu cảm tiếc nuối, thất vọng ấy của nó bèn giảm tốc độ xuống mức
thấp nhất chỉ giả vờ lạng qua lạng lại thôi. Và kết quả không có gì bất
ngờ nhưng đối với nó lại thực sự rất bất ngờ, nó THẮNG RỒI!
Nhìn chiếc xe đua của mình đã nằm ở đích nó nhảy tưng tưng trên sofa, vừa
hét vừa múa và đòi cho bằng được hắn chở đi biển, hắn đành lết thân lên
thay đồ còn nó thì đi chuẩn bị đủ thứ kính nè, áo khoát nè, .... và cả
bánh nữa, đi chơi mà không có đồ ăn vặt đối với nó thật vô vị, đeo cái
balo to đùng ấy xuống nhà đã thấy hắn đứng đợi, nó cầm tay hắn tung tăng ra xe.
Bây giờ là 3h chiều từ đây ra bãi biển mất khoảng 1 tiếng, trong 1 tiếng ấy nhiều người sẽ chọn cách ngủ khi nào đến nơi
thì kêu người bên cạnh gọi dậy, còn nó thì không đâu, nó ngồi xé bịt
bánh ăn tỉnh bơ vậy đó, mắt còn nhìn bốn phương tám hướng nữa chứ mà
nhìn thôi thì không sao nhưng ai kìa có tật nhìn đi đôi với nói.
- Đó là gì vậy?
Nó chỉ tay về cái cột to to hai bên đường, Hắn nhìn theo trả lời.
- Cái cột theo dõi tội phạm đó!
- Hả? Thật sao?
Nó há hốc miệng hỏi lại, Hắn nói như chắc chắn.
- Ừ mới xây đấy, em tốt nhất im và ngồi yên. Em mà nói nhiều quá nó thấy giống giống nó chụp lại bây giờ.
Câu trả lời càng làm nó tin tưởng hơn, vội bỏ bịt bánh xuống nó khoát vội
cái áo vào che hết mặt Hắn ở bên cạnh cười tươi rói, đúng là dễ dụ, suốt dọc đường tiếp theo nó chẳng hó hé nữa câu chỉ lo tập trung nhai bánh
và trốn tránh ống kính của " cái cột bự" đó.
Đến 4h chiều nó và hắn tới nơi, nó nhảy xuống xe lao nhanh ra biển và hét lớn.
- Biển ơi!!!! Ta đến rồi đây!!!
Hắn từ phía sau đi lên đeo kính mát vào cho nó còn mình thì khoát thêm cái áo sơ mi mỏng bên ngoài và cũng đeo thêm kính mát.
Hai người đi dọc bờ biển, không khí hôm nay trong lành buổi chiều buông
xuống nên mát mẻ hẳn ra, nó và hắn đi song song nhau, chợt bắt gặp một
vỏ sò nó chạy ngay tới nhặt lên và cứ thế nó nhặt tiếp 2, 3... vỏ sò
trong số đó có một vỏ sò mang màu sắc rất đặc biệt nó đem ra trước mặt
hắn khoe.
- Đẹp không, đẹp không?
Hắn gật đầu.
- Đẹp!
Nó hí hửng cất riêng vỏ sò đó vào trong và tiếp tục nhặt thật nhiều vỏ sò, khi được kha khá nhiều nó tìm một bãi trống mát mẽ thả hết vỏ sò ấy
xuống bãi cát và tìm một cái cây gì đó vẽ thành hình trái tim rồi dùng
những vỏ sò ấy xếp lại thành hình trái tim rõ ràng hơn.
- Anh! Qua sắp hộ em coi!
Nó vẫy tay với hắn, nghe nó gọi hắn cho tay vào túi quần bước tới rồi ngồi khum xuống sắp cùng với nó. Một lúc sau trái tim vỏ sò to ơi là to cũng sắp xong, nó kéo tay hắn vào ngồi ở giữa trái tim đó, đưa tay chỉ về
phía biển nó nói.
- Nếu không có ngọn hải đăng soi sáng, nơi bốn bề mênh mông này về đêm sẽ đáng sợ lắm!
- Ừ! Đúng là đáng sợ thật!
Hắn cất tiếng đồng tình với nó, im lặng một lúc nó lại nói.
- Đối với em anh giống như ngọn hải đăng vậy, không có anh con đường phía trước của em rất đáng sợ và cô đơn.
Nó ngẩng đầu lên nhìn hắn thật lâu thật chăm chú như thể khẳng định điều ấy là sự thật. Hắn đưa tay ôm lấy vai nó khẽ nói.
- Vậy em có biết em không chỉ là ngọn hải đăng mà là tất cả không?
Tất cả sao? Nó là tất cả đối với hắn sao? Tất cả là nhiều lắm con người ta
nếu mất một thứ gì đấy còn có thể sống được nhưng mất tất cả đồng nghĩa
với chấm dứt sự sống. Nghĩ đến đấy lòng nó ấm đến lạ, nó khẽ cười với
hắn.
- Như vậy thì nhiều quá! - Nó nói.
Hắn đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc rối bị gió thổi kia, cất giọng.
- Em đã mang đến cho anh niềm