Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Hoa Bồ Công Anh Sẽ Bay Về Đâu?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210472

Bình chọn: 9.00/10/1047 lượt.

vì người xưa hay có câu 'Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi', cô càng đánh anh chứng tỏ cô càng yêu anh.

"Anh biết mình là kẻ xấu xa nhất trong lòng em." Không ngần ngại đây là nhà của ai, Hoàng Khang ôm chặt lấy Thiên Nghi, tựa đầu mình vào mái tóc đó, thì thầm bên tai cô: "Là kẻ xấu xa nhất và cũng là người em yêu nhất đúng không?"

"Hoàng Khang!"

"Mấy ngày không gặp…em ốm đi nhiều lắm, có phải lại nhịn ăn không hả?"

Như một đứa trẻ, Thiên Nghi ngước gương mặt đẫm nước mắt nhìn anh rồi lắc đầu: "Em ăn uống ngủ nghỉ đều độ, như heo rồi mà anh còn chê ốm."

"Anh thực sự rất nhớ em…Thiên Nghi à." Hoàng Khang lại ôm Thiên Nghi một lần nữa, để cô gần bên anh thế này thì anh mới yên tâm, nếu không cả đêm lại mất ngủ, mà mỗi lần chợp mắt lại thấp thoát cánh tay Thiên Nghi dần dần lạc khỏi bàn tay mình. Một giấc mơ thật kinh hoàng.

"Em thấy họ gặp nhau còn hơn là ngoại tình lén lút nữa."

"Mình cũng nghĩ vậy đó…"

Đại Phong bật cười, uống ngụm nước rồi lên tiếng: "Tụi em không hiểu người lớn rồi, càng chống đối thì mình càng thua thế, phải lấy lui làm tiến.

Lam Linh nghiêng đầu quay: "Anh Đại Phong nhà mình đầu óc kinh doanh quá rồi."

"Băng thấy Thiên Nghi tội quá à, cô Lan cũng sai, tự nhiên cản họ yêu nhau, Hoàng Khang vô cùng tốt mà, có điểm nào để chê đâu."

Thấy Hải Băng thở dài não nề, Ngọc Diệp vỗ vai cô ấy an ủi: "Bởi vậy người lớn không bao giờ hiểu cho tụi mình…Họ luôn nghĩ họ đúng và người sai luôn là tụi mình. Mà Băng đừng lo quá, Thiên Nghi với Hoàng Khang sẽ không sao đâu, coi họ tình tứ chưa kìa." Ngọc Diệp vừa ngước mắt định nhìn vào nhà bếp thì Đại Phong kéo cô lại: "Chỗ người ta đoàn viên, em ngồi đây với anh là được rồi…"

Ngồi chơi được chốc lát, Hoàng Khang cùng Thiên Nghi bất chấp hết mọi thứ để đi hẹn hò. Nói là hẹn hò nhưng chẳng có gì đặc biệt ngoài tay trong tay đi hết khu phố này đến con đường nọ. Còn bốn tiếng nữa là phải trở về nhà Ngọc Diệp, nếu không cô Lan sẽ nghi ngờ.

Hai người họ lên xe bus ngồi ở hàng ghế cuối, rồi cứ để cho xe lái đi đâu thì lái, dù sao bốn tiếng này cũng chẳng để làm gì, đi xe bus cũng tốt, không tốn công cũng không cần phải trốn cô Lan.

Lần này thì không ai có quyền kêu họ tách mười ngón tay đan chặt ra nữa, Thiên Nghi tựa đầu mình vào vai anh, được như vậy, cô không còn buồn bã, bao nỗi nhớ nhung như được lắp đầy hoàn toàn.

"Cô buộc em phải đi Mỹ với cô."

"Định cư sao?"

"Ừm…Nhưng nếu xong thủ tục thì còn khoảng một tháng nữa."

"Anh không xa em đâu, nếu em đi Mỹ anh cũng sẽ đi Mỹ, em sang Úc, anh sẽ bay sang Úc, dù em đến chân trời nào, anh cũng quyết ở bên em."

"Anh học được những câu sến súa này ở đâu ra thế?"

"Mới lấy trong tiểu thuyết ra."

Thiên Nghi giật mình, quay sang nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh đọc tiểu thuyết từ bao giờ vậy?"

"Mới đây thôi, một tuần xa em, anh thử đọc tiểu thuyết…cũng rất thú vị, bây giờ anh mới hiểu vì sao có một cô gái luôn luôn ôm mộng ngựa trắng…thì ra…" Nụ cười đầy ẩn ý trên môi Hoàng Khang khiến Thiên Nghi cảm thấy mình trong quá khứ thật là ấu trĩ, trước kia lại cứ một hai phải tìm người yêu cho đúng mục tiêu, giờ thì tất cả mục tiêu cô đặt ra đều bị Hoàng Khang phá hủy. Bởi thế, số trời định sẵn thế rồi, trách ai được, ai bảo cô đâm đầu vào yêu kẻ xấu xa này làm gì.

"Này…chuyện cũ rít rồi nhé."

Tiếc rằng hôm nay khu du lịch đóng cửa nếu không họ đã đến ngồi xe cáp treo, bao nhiêu kỉ niệm đều có ở đó. Xe bus chuyển động đều đều, Hoàng Khang vẫn là chỗ dựa vững chắc nhất cho Thiên Nghi.

Ngày hôm nay, họ bên nhau như thế, nhưng còn sau này, họ sẽ ra sao khi khoảng cách giữ họ dần quá lớn, gia đình, địa vị,…Tất cả những thứ ấy luôn là vật cản lớn nhất khiến tình cảm này gặp nhiều trái ngang.

Màn đêm buông xuống, chiếc xe bus đã đi gần cả một thành phố, Hoàng Khang nhìn ra những ngọn đèn lấp lánh hai bên đường, trước Thiên Nghi, anh luôn phải tỏ ra vô cùng mạnh mẽ để có thể cho cô an lòng. Nhưng Hoàng Khang rất lo, anh lo tình yêu của mình chưa đủ lớn để anh hoàn thành ước mơ duy nhất của đời mình. Hoàng Khang ngang tàn, độc đoán, anh không cho phép bất cứ ai cướp đi thứ mình muốn, Thiên Nghi là do anh dành lấy, phải tốn bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực Hoàng Khang mới có thể chiếm lấy trái tim cô. Giờ kêu anh buông Thiên Nghi ra, anh không bao giờ làm được và cũng không thể nào làm. Đưa mắt nhìn cô gái đang dựa vào vai mình, cô không thể nào biết lúc mình ngủ trông đáng yêu thế nào đâu, đôi lông mày hơi nhíu lại, có lẽ cô đang mơ, trong giấc mơ ấy họ lại phải xa nhau. Hoàng Khang lấy tay mình đặt lên phần giữa hai lông mày rồi cử động nhè nhẹ bàn tay.

"Nghi ngốc…Em vẫn còn chưa thể hình dung được tình cảm anh dành cho em nhiều đến đâu đâu."

Cô như để lại cho Hoàng Khang một sức hút mãnh liệt, đã nhìn rồi lại không muốn rời mắt. Anh hôn nhẹ lên trán Thiên Nghi, như cơn gió thoáng ngang, cô chợt mở mắt, còn mơ màng chưa tỉnh ngủ thì đã thấy hàm răng trắng muốt của Hoàng Khang: "Em mệt lắm sao?"

"Ừm…" Thiên Nghi ngồi đàng hoàng lại, vươn thẳng vai mình rồi nhìn lại Hoàng Khang: "Sao không


Pair of Vintage Old School Fru