XtGem Forum catalog
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215860

Bình chọn: 7.00/10/1586 lượt.

̀ bĩu môi, chớp mắt:

- Cô sống chung với anh ta từ hồi tiểu học à?

- Xin anh, anh tư duy như người bình thường đi có được không? Mười năm chơi đồ hàng, bốn năm sống chung được chưa hả?

Hôm nay Liễu Tinh như gặp được tri kỷ, chuyện trào như nước lũ.
Cũng có thể cô cảm thấy mình và Giản Đơn cùng là người lưu
lạc nơi góc bể chân trời, tâm trạng của anh ta, cô thấu hiểu,
sự hụt hẫng của anh ta, cô đã từng trải qua. Gặp tri kỷ ngàn
lời cũng ít, cô không đứng nữa mà kéo ghế ra oai phong ngồi
xuống, giãi bày tâm sự với Giản Đơn:

- Mười bốn năm trước, tôi
mới mười tuổi, cho dù tôi có dậy thì sớm, có thể sống chung thì anh ta
mới có mười ba, chưa có khả năng kia.

Giản Đơn tặc lưỡi, gật đầu:

- Có lý, con trai dậy thì muộn hơn con gái, mười ba tuổi vẫn còn là thằng nhãi ranh chưa biết gì.

Anh nhấc chai rượu, rót cho Liễu Tinh một ly đầy rồi rót cho mình một ly, mắt nheo lại:

- Tình cảm của cô có cơ sở vững chắc như vậy, tại sao cũng không chịu nổi tác động ở bên ngoài?

- Địch quân quá mạnh, hơn nữa trong nội bộ cũng xuất hiện kẻ phản bội. - Nhớ lại chuyện khi đó, Liễu Tinh thấy răng mình ê ẩm.

- Ồ - Giản Đơn chống tay dưới cằm, ánh mắt âm u - Thì ra trên đời này không chỉ có mình tôi chịu tổn thương.

- Anh không phải là tổn thương, tôi mới là bị tổn thương. Tim như bị khoét một lỗ, máu tuôn đầm đìa đây này.

Giản Đơn khẽ hít vào một ngụm khí lạnh rồi nhìn chằm chằm vào ngực Liễu Tinh:

- Nghiêm trọng đến thế sao?

- Thậm chí tôi đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng sau đó nghĩ lại thấy không đáng, tôi phải sống thật tốt để nhìn bọn chúng răng long đầu bạc, sinh ra một đứa con không có lỗ đít.

- Không có lỗ đít vẫn làm phẫu thuật được mà. - Giản Đơn chớp mắt - Tôi lại không hận bạn gái tôi lắm, chỉ là trong lòng cảm thấy rất lạnh thôi, mấy trăm ngày đêm bên nhau sao có thể nói thôi là thôi được.

- Nếu vẫn còn vương vấn, sao lại gọi là chia tay?

Giản Đơn đột nhiên ngồi thẳng dậy, hỏi một cách nghiêm túc:

- Cô Liễu, cô có tin vào số mệnh không?

- Hả? - Liễu Tinh không hiểu.

Giản Đơn hạ giọng ra vẻ thần bí:

- Cô thấy đấy, khi sếp Khang kết hôn, tôi và cô làm phù dâu và phù rể.

- Đúng thế!

- Nhưng bây giờ sếp Khang ly hôn, cô và bạn trai cô chia tay, tôi cũng chia tay với bạn gái, sao lại trùng hợp thế được? Chứng tỏ số mệnh của phù dâu và phù rể có quan hệ mật thiết với số mệnh của cô dâu chú rể. Bọn họ hạnh phúc thì chúng ta cũng sẽ hạnh phúc, đúng không?

Liễu Tinh trợn tròn mắt:

- Hình như cũng có lý đấy.

- Đây chính là mắt xích của số phận. Không thể tùy tiện nhận lời làm phù rể cho người ta đâu! - Giản Đơn vô cùng hối hận.

- Vậy có cách gì để giải quyết?

Giản Đơn gõ tay xuống bàn, nhíu mày suy nghĩ:

- Nếu sếp Khang và Bạch Nhạn tái hôn, chưa biết chừng bạn gái tôi và bạn trai cô có thể quay về bên chúng ta.

Liễu Tinh xua tay:

- Anh ta đã để cho người ta sờ mó, nhìn ngắm chán chê rồi, quay về với tôi, tôi cũng không thèm.

- Bạn gái tôi chia tay vì sự nghiệp, chỉ cần cô ấy chịu quay lại thì tôi sẽ đợi cô ấy.

- Chí không hợp thì không cùng đường. - Bỗng thấy tức giận, Liễu Tinh đứng phắt dậy.

Giản Đơn kéo áo cô, mắt hơi cụp xuống rồi lặng lẽ thở dài:

- Ngồi một lúc nữa đi! Chúng ta không nói chuyện này nữa, uống rượu thôi.

Tối nay, lòng anh trống rỗng, không chảy máu, nhưng lạnh lẽo băng giá. Anh mong mỏi có một người có thể cùng anh trải qua màn đêm chua xót lạnh lẽo này.

- Anh uống không bằng tôi đâu. - Tửu lượng của Liễu Tinh vốn được mệnh danh là chiến đấu cơ trong nữ giới, ngàn chén không say.

- Xì! - Giản Đơn bĩu môi - Tôi từng này tuổi rồi, chưa từng say nhé!

- Thật không? Vậy hôm nay hãy để tôi đánh bại kỷ lục này. - Liễu Tinh vẫy tay gọi phục vụ mang thêm hai chai rượu trắng.

Giản Đơn ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không phục.

- Cô nhóc, đang nghĩ tới ai mà tâm hồn treo ngược cành cây thế? - Lục Địch Phi cụng ly với Bạch Nhạn, thấy cô rất lâu không lên tiếng nên cất tiếng hỏi.

Bạch Nhạn đang dỏng tai rình nghe xem Liễu Tinh và Giản Đơn nói chuyện gì. Nín thở lắng nghe một lúc mà chẳng nghe được gì hết. Cái bia đỡ đạn Liễu Tinh này chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp gì cả, cô đành phải đơn phương tác chiến vậy.

- Anh Lục, mọi âm mưu đều không thể che giấu dưới ánh đèn, anh mời tôi tới nhà hàng sang trọng như vậy để ăn hải sản, rốt cuộc là có mục đích gì? - Bạch Nhạn nhấp một ngụm rượu rồi từ tốn đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo tam quốc nữa.

- Lại thế rồi. - Lục Địch Phi rất bất mãn - Cô nhóc, câu này của em đã phủi sạch tình ý giữa chúng ta đấy. Anh đề nghị sau này không được gọi anh là anh Lục nữa, nghe xa cách lắm, gọi anh là Địch Phi. Hôm nay chúng t