
a đơn thuần là hẹn nhau để ăn mừng thôi.
Bạch Nhạn cười thản nhiên:
- Anh quay về cuộc sống độc thân là có một đám khuê môn thục nữ nhào vào lòng anh, với anh đó là chuyện tốt. Tôi là phụ nữ ly hôn, cơm thừa canh cặn, có gì đáng chúc mừng đâu?
- Sao lại không đáng chúc mừng? Ít nhất em cũng có lý do quang minh chính đại để nhào vào lòng anh! - Lục Địch Phi cười, mắt sóng sánh ý tình, mặt rạng rỡ ý xuân.
- Chà, Địch Phi, anh vẫn chưa hiểu tôi rồi! - Bạch Nhạn khẽ thở dài - Tôi á, tính tình hơi cố chấp, ích kỷ, đối với người hay sự vât gì cũng thế, chưa bao giờ thích chia sẻ với người khác.
- Cho nên em mới ly hôn? - Ánh mắt Lục Địch Phi lóe sáng, dịu dàng bao phủ lấy Bạch Nhạn, dụ hoặc cô nói tiếp.
Bạch Nhạn biết, suốt buổi tối ngày hôm nay, điều Lục Địch Phi muốn nghe ngóng nhất chính là điều này, cô bèn dừng lại ở đó:
- Thôi, chuyện đau lòng không nhắc tới nữa thì hơn.
Cô cố tình nói bằng giọng điệu rất đau khổ.
- Cô nhóc, em có hận cậu ta không? - Lục Địch Phi gắp cho Bạch Nhạn một con ngao.
- Triệt để quên một người, chính là không yêu cũng không hận. Bây giờ đối với tôi, anh ta chỉ là người qua đường.
- Nói dối.
Lục Địch Phi cau mày nhìn Bạch Nhạn như thể đang nhìn vật thể lạ. Anh ta không tin, anh ta với vợ cũ chia tay trong hòa bình, sau đó khi nói chuyện điện thoại, vợ cũ luôn cau có với anh ta, đó không phải là hận, mà là oán trách.
Bạch Nhạn vùi mặt trong lòng bàn tay, cố sức để không bật cười thành tiếng.
- Cô nhóc, em vẫn chưa tin tưởng anh. Nói thật, anh chưa từng quan tâm tới ai như với em. Anh tưởng rằng tấm lòng của em đối với anh giống như anh đối với em. - Lục Địch Phi bị tổn thương - Tối nay anh định muốn mang tới cho em một sự bất ngờ vui vẻ, giờ thì thôi vậy.
Bạch Nhạn rất biết điều bày ra một bộ mặt đầy thiết tha, hai mắt sáng lóe:
- Bất ngờ gì thế?
Lục Địch Phi lườm cô:
- Cậu ta đã là người qua đường rồi, em nghe làm gì?
- Bất ngờ này có liên quan đến anh ấy? - Đánh hơi thấy mùi quỷ dị, tim Bạch Nhạn đập thình thịch.
Lục Địch Phi nâng ly lên từ tốn uống.
Bạch Nhạn cười rạng rỡ, ăn tôm, ăn cá, ăn cua, mặc cho anh ta tỏ vẻ trầm mặc.
Lục Địch Phi thấy mình đã trải qua vô số phụ nữ, đến cô gái xinh đẹp đã từng đi du học như Tiểu Tây khi đứng trước mặt anh ta cũng bị mị lực của anh ta khuất phục mà trở nên mềm nhũn dưới ánh mắt dịu dàng của anh ta. Duy chỉ có Bạch Nhạn, lão luyện thành tinh, cứng không ăn mềm không chịu, súng đạn bắn không thủng.
Cuối cùng, anh ta không giữ được bình tĩnh:
- Do dư luận xã hội, cộng thêm nhiều lần nhận được đơn tố cáo, tháng sau Ủy ban Kỷ luật của tỉnh sẽ phái một tổ chuyên án tới Tân Giang để điều tra về tệ nạn nhận hối lộ trong giới cán bộ quan chức.
- Trông anh làm ra vẻ thần bí chưa kìa, đâu phải là Viện Kiểm sát đến bắt người, Ủy ban Kỷ luật có thể làm được gì?
- Cô nhóc, em đã bao giờ nghe đến hai từ “song quy”chưa?
Bạch Nhạn lắc đầu.
- Song quy, là do Ủy ban Kỷ luật đặt ra cho những cán bộ của Đảng Cộng sản có vấn đề về tài chính, nó thuộc phạm trù phạm pháp và an toàn. Người bị song quy trên người đều có vết, vấn đề lớn thì sẽ chuyển cho bên Viện Kiểm sát, còn vấn đề nhỏ, mà bên ngoài lại có nhân vật tai to mặt lớn nói giúp cho thì sẽ được hạ cánh an toàn.
- Anh đã bị song quy chưa? - Bạch Nhạn hỏi.
Lục Địch Phi thiếu điều ngừng thở:
- Cô nhóc, anh là người lương thiện.
Bạch Nhạn nhếch mép:
- Trong những cán bộ Đảng mà tôi quen biết, hình như chỉ có anh bị tình nghi là bị song quy. Quần áo anh mặc trên người giá cả đều tới bốn con số, đôi giày da chân anh đi hôm nay là nhập từ Ý đúng không, một bàn đầy hải sản với chai rượu vang này, hai mươi tờ một trăm NDT có thanh toán được không? Tiền lương một tháng của anh có đủ chi cho trang phục và bữa ăn hôm nay không? Không đủ chứ gì. Vậy tiền ở đâu ra? Cướp ngân hàng? Anh không dám! Ra phố ăn xin, anh không làm được! Chỉ có nhận hối lộ thôi.
Lục Địch Phi khóc dở mếu dở:
- Cô nhóc, em không biết mẹ anh làm gì sao?
- Tôi có bắt buộc phải biết không?
- Mẹ anh là chủ tịch hội đồng quản trị Công ty Dệt may Phi Vũ trên tỉnh, là công ty niêm yết trên sàn, tiền lương cả năm của công nhân bình thường đều đạt mức sáu vạn.
- Ý anh là mẹ anh bây giờ vẫn còn cho anh tiền tiêu vặt? - Bạch Nhạn cũng nhìn Lục Địch Phi như nhìn vật thể lạ.
Lục Địch Phi xua tay:
- Em không hiểu đâu. Anh không thiếu tiền, điều anh hứng thú là làm thế nào để chứng minh bản thân và vượt qua chính mình.
- Vậy nhà những người nhận hối lộ nghèo đến mức không có gì để ăn à?
Lục Địch Phi bật cười, cô nhóc này đúng là đơn thuần như một tờ giấy trắng:
- Những người nhận hối lộ thông thường đều tỏ vẻ chính trực, tác phong tiết kiệm, giản dị. Cô nhóc, nếu cậu ta bị song