
ắn, nhưng cả hai đều cố gắng kiềm chế, ngay cả tin nhắn cũng ít
nhắn.
Hôm nay, cô muốn được nghe tiếng anh.
- Tiểu Nhạn. - Giọng Minh Thiên rất to, rất bất ngờ, phía sau có tiếng tạp âm ầm ầm. - Em khỏe không?
- Hoa hồng giấy… rách rồi. - Bạch Nhạn nói.
Minh Thiên trầm ngâm giây lát:
- Không sao, anh vẫn nhớ cách gấp! Hiện giờ không những anh gấp được hoa
hồng giấy cho em, mà còn có thể tặng em hoa hồng thật, một bó to đùng
ấy.
- Chẳng thú vị gì cả. - Bạch Nhạn cười mà mắt ngấn nước. Không
một loại hoa nào có thể thay thế bông hồng giấy đó, thời gian không thể
quay trở về quá khứ, cô và anh đã không còn là Bạch Nhạn và Minh Thiên
trước đây.
Giữa họ, tặng hoa hồng đã không còn phù hợp.
- Anh vốn là con nhà nghèo, không thi vị lên được.
Minh Thiên cười ha ha, trong tiếng cười phảng phất vị chua chát. Bọn họ luôn luôn thấu hiểu nhau, trong lòng Bạch Nhạn nghĩ gì, không cần nói ra,
anh cũng đã biết.
- Tiểu Nhạn, ngày mai anh lại đi Nga tập huấn một
tháng, sau đó hai nước sẽ diễn tập quân sự ở Mông Cổ. Sau khi đợt diễn
tập kết thúc, anh có thể tranh thủ thời gian nghỉ phép.
- Tốt quá!
- Lãnh Phong khỏe không? - Minh Thiên hỏi.
- Anh ấy đang ở đây này! Để em bảo anh ấy nghe máy. - Bạch Nhạn chạy ra ngoài, đưa điện thoại cho Lãnh Phong.
Lãnh Phong cau mày, mặc cho Bạch Nhạn tha hồ nháy mắt hay ra dấu, anh đem
chuyện xảy ra hôm qua kể tuốt tuồn tuột cho Minh Thiên nghe, sau đó cũng nói luôn quyết định của mình.
Bạch Nhạn cắn môi, gục đầu xuống. Điện thoại lại được chuyển đến tay cô.
- Tiểu Nhạn…
Giọng Minh Thiên run rẩy.
- Không đến mức như anh ấy nói đâu, anh thấy giọng em vẫn tỉnh như sáo
đấy thôi! - Bạch Nhạn chỉ còn thiếu nước tự vỗ ngực để chứng minh.
-
Tiểu Nhạn, để Lãnh Phong thay… thay anh chăm sóc em nhé, được không -
Minh Thiên xót xa hỏi một cách thành khẩn - Anh ấy thực lòng yêu em.
Bạch Nhạn nghẹn ngào, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy quan tâm của Lãnh Phong, nước mắt không kìm được lã chã rơi.
Lãnh Phong đi đến trung tâm nhà đất để xem nhà.
Đứng bên cửa sổ, Bạch Nhạn dõi theo bóng anh đi rất xa rồi mới khịt mũi, bất lực đưa bàn tay còn tạm ổn lên lau nước mắt. Cô thật sự cảm thấy ấm áp trước sự quan tâm, yêu thương của Lãnh Phong. Cô cũng không phải là người cổ hủ, nếu Lãnh Phong là một người đàn ông xa lạ thì xét trên góc độ tiết kiệm, cô có thể chấp nhận việc thuê chung phòng.
Nhưng anh ấy lại là Lãnh Phong!
Một khi họ đã sống chung một mái nhà, có nghĩa là cô chính thức chấp nhận sự theo đuổi của Lãnh Phong. Tuy Lãnh Phong sẽ không ép cô, nhưng cô tự cảm thấy không thể vượt qua cửa ải này.
Hưởng thụ công sức của người khác nhưng lại không báo đáp, đó không phải là nguyên tắc làm người của Bạch Nhạn.
Bây giờ liệu cô đã có thể bắt đầu tiếp nhận một tình cảm mới chưa?
Bạch Nhạn lắc đầu. Không phải cô thận trọng, cũng không phải kỳ vọng, cô…thật sự cảm thấy mình và Lãnh Phong không hợp, bởi vì cô không biết cha mình là ai, bởi vì mẹ cô là Bạch Mộ Mai. Trước mỗi lần yêu đương, cô không thể nói với người ta rằng “Anh tới huyện Vân điều tra gia cảnh nhà em, sau đó…thế nào thế nào…”. Đó là nỗi đau không thể nói nên lời của cô. Cô có thể chịu đựng, nhưng người khác thì chưa chắc.
Mồ côi từ nhỏ, Lãnh Phong lớn lên trong sự chăm sóc, đùm bọc của chị gái, nhưng trong lòng anh vô cùng khát khao yêu thương của mẹ cha. Điều đó khiến cho sự kỳ vọng của anh đối với bố mẹ vợ rất cao. Một đứa trẻ khổ sở như vậy, sao cô có thể để anh phải đối mặt với bà mẹ đồng bóng của cô?
Còn nhớ lần tới khám bệnh tại Viện điều dưỡng của Sở Điện lực, Lãnh Phong đã từng cười bảo cô có phải Bạch Nhạn bướng bỉnh là do được bố mẹ quá cưng chiều hay không? Giọng anh lúc đó rất ngưỡng mộ, rất mong ngóng. Chính trong lúc đó, Bạch Nhạn thấy tim mình thắt lại.
Người thích hợp với Lãnh Phong phải là người con gái có bố mẹ tử tế, hòa nhã, yêu thương nhau và cưng chiều con gái như công chúa. Yêu ai yêu cả đường đi lối về, đã yêu con gái, tất nhiên sẽ thương con rể, sẽ coi Lãnh Phong như con đẻ, ân cần hỏi han và quan tâm mọi mặt. Ngày lễ ngày Tết, cả gia đình sum họp, bố vợ và con rể uống rượu tán gẫu, mẹ và con gái tất bật trọng bếp, tiếng cười bay rất xa, rất xa…
Cô có thể đem lại cho Lãnh Phong những điều kiện này không? Đáp án đương nhiên là không thể.
Minh Thiên vì bà Bạch Mộ Mai nên không thể yêu cô, sếp Khang vì bà Bạch Mộ Mai mà lấy danh nghĩa tình yêu để trả thù cô.
Bạch Nhạn không dám thử nếu sau khi cô chấp nhận sự theo đuổi của Lãnh Phong, đến khi biết về bà Bạch Mộ Mai, anh sẽ không thể chấp nhận, rồi hai người lại chia tay.
Hiện giờ Bạch Nhạn thật hận ông trời trêu ngươi, cô thuê nhà sống một mình cũng mấy năm rồi, chưa từng xảy ra chuyện gì, sao ở chỗ này lại gặp ngay cảnh cướp mò vào nhà?
Đã nghèo lại gặp cái hèo