Disneyland 1972 Love the old s
Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215443

Bình chọn: 8.5.00/10/1544 lượt.

g vệ sinh - Nhạn, không biết mình bị lạnh hay ăn phải thứ gì mà bụng tự nhiên đau quá.

Có một thứ cảm giác, gọi là xa lạ.

Có một thứ cảm giác, gọi là lâu ngày gặp lại.

Mưa phùn rả rích, Liễu Tinh xuống xe buýt, mở ô ra, qua màn mưa giăng mắc, cô nhìn thấy Giản Đơn đứng trước cổng bệnh viện lo lắng nhìn dòng người qua lại. Theo bản năng, cô hạ ô thấp xuống che kín người.

Liễu Tinh và Lý Trạch Hạo đính hôn sớm, tình cảm này rất rõ rệt, cô chưa từng được con trai theo đuổi, càng chưa từng có chàng trai nào trồng cây si trước cửa nhà cô. Khi Lý Trạch Hạo từ trường Sư phạm tỉnh về thăm cô, anh ta luôn gọi điện thông báo trước. Cô vội vàng tới Học viện Y mượn phòng ký túc cho anh, cắn răng bỏ bớt một xấp phiếu ăn, hôm anh ta đến, cô đứng đợi ở ga từ sáng sớm.

Tim Liễu Tinh không kìm chế được đập thình thịch, những hạt mưa lạnh cóng cũng không xua đi được nỗi thẹn thùng ửng đỏ trên gương mặt. Cô khẽ nhấc ô lên, len lén nhìn qua. Giản Đơn hẳn không phải mới đến, nửa vai áo đều đã ướt đẫm mưa, ống quần cũng thế.

Gần như ngày nào anh ta cũng gọi điện và nhắn tin cho Liễu Tinh, muốn nói chuyện với cô. Liễu Tinh thật sự không có can đảm để nói chuyện, đành làm con đà điểu rúc đầu trong cát, trốn được ngày nào hay ngày nấy.

Không còn cách nào khác, anh đành tới cổng bệnh viện bắt người.

Liễu Tinh sẽ không tự tưởng bở mà cho rằng Giản Đơn đến trồng cây si cô, cô biết Giản Đơn là quân tử, vô duyên vô cớ lên giường với cô nên anh thấy cần phải giải thích hay nói gì đó.

Nói gì? Say rượu làm càn chắc!

Liễu Tinh như kiến bò trên chảo sốt ruột vừa nhìn kim đồng hồ nhích từng giây một, đã sắp tới giờ làm, nếu đến muộn thì tiền thưởng chuyên cần tháng này sẽ không cánh mà bay.

Phụ nữ, đã không có tình yêu lại còn bị phá sản, chẳng phải là lỗ to sao?

Liễu Tinh cắn răng, dày mặt tiến về phía trước, trước khi còn cách Giản Đơn ba bước chân, cô vờ ngước mắt lên mỉm cười nhìn anh như vô tình bắt gặp:

- Thư ký Giản, sao anh lại ở đây?

Nhìn thấy Liễu Tinh, miệng lưỡi Giản Đơn bỗng tê cứng, đầu óc trống rỗng, không thốt ra được câu nào. Trước khi tới đây, không những anh đã vạch sẵn những điều cần nói mà thậm chí còn phác ra giấy.

Giản Đơn luôn cảm thấy mình là một người có nề nếp, chưa từng làm chuyện gì kinh thiên động địa. Ai ngờ người như anh cũng chơi tình một đêm, tuy là tình một đêm còn chưa tới bến. Người ta chơi tình một đêm đều chọn người xa lạ, anh lại chọn đúng cô bạn của vợ cũ của thủ trưởng, hai người còn cùng nhau làm phù dâu phù rể, quá đáng sợ.

Có điều, anh quá tập trung vào chuyện này, nên không có thời gian đau buồn khổ sở vì thất tình. Thực ra, mấy hôm nay anh rất ít khi nhắc tới cô bạn gái cũ, cả ngày đầu óc chỉ suy nghĩ xem phải nói như thế nào về chuyện này với Liễu Tinh!

Giản Đơn mãi không nói gì, Liễu Tinh thấy thật đúng ý cô.

- Sắp đến giờ làm rồi, tôi đi trước nhé.

- Tôi có chuyện muốn nói.

Không để cô chạy trốn, Giản Đơn đã túm lấy tay cô.

Da thịt đụng chạm, cả hai đều không tự chủ được mà khẽ run rẩy.

- Anh Giản, nếu anh muốn nói chuyện tối hôm thứ Sáu thì chúng ta là người lớn, đều hiểu rõ đó là chuyện ngoài ý muốn, anh đừng để bụng, cũng đừng canh cánh điều gì. Sau này, anh làm việc còn tôi đi làm, tất cả đều không có gì thay đổi.

Liễu Tinh so vai nói tằng tằng một tràng như súng liên thanh.

- Chỉ thế thôi ư? - Lòng Giản Đơn vô cớ phiền muộn.

- Nếu không thì thế nào? - Liễu Tinh thiếu điều van xin anh tha mạng, thời gian là vàng bạc đó, lại mấy phút trôi qua rồi.

- Tôi… - Giản Đơn há mồm, kéo cô vào bên đường để không chặn lối xe cộ - Tôi cho rằng không chỉ có thế.

- Anh Giản, tôi biết anh muốn quở trách tư cách tôi thấp kém, tác phong bừa bãi. Thực ra anh không cần nói, tôi cũng đã tự nghiêm túc kiểm điểm rồi. Xin lỗi anh Giản, đều tại tôi cả…Á…

Liễu Tinh bỗng hít vào một ngụm khí lạnh, cả người cứng đờ.

Giản Đơn ngạc nhiên xoay người lại, nhìn theo ánh mắt cô. Cách đó không xa, một người đàn ông thư sinh nho nhã đang đứng, tay cầm một chiếc bình giữ nhiệt.

Chiếc bình giữ nhiệt đã lâu không gặp.

Liễu Tinh không khỏi nhớ lại quãng thời gian đẹp đẽ nhất của cô và Lý Trạch Hạo, anh nấu ăn giỏi hơn cô. Mùa đông, không nỡ để cô phải trực đêm vất vả, hễ có thời gian là anh sẽ nấu chút canh đem tới cho cô. Cô nhận chiếc bình giữ nhiệt, họ cùng ngồi ở đầu cầu thang, anh ngắm nhìn cô vừa cười tít mắt vừa húp canh. Rồi cô bỗng nghiêng mặt sang, họ liền hôn nhau.

Hôm nay, chiếc bình giữ nhiệt này là để đưa cho ai?

Người Liễu Tinh lảo đảo như đứng không vững, cô bất giác túm chặt lấy Giản Đơn, dựa vào lòng anh.

Dựa vào biểu hiện của Liễu Tinh, Giản Đơn đoán ngay được người đàn ông phía đối diện kia là ai. Nghĩ tới việc Liễu Tinh cùng mình uống rượu giải sầu, anh vội giang tay ra ôm eo cô một cách đầy nghĩa khí rồi tr