
ng.
- Đợi tay lành lại thì bảo Liễu Tinh đưa em đi dạo phố và xem phim cho đã đời.
- Liễu Tinh là đồ ki bo, lúc nào cũng nhòm ngó ví tiền của em, bắt em phải mời. Em cũng muốn có người mời em đi.
Anh muốn nói, giữa họ không cần dùng từ “mời”, anh sẽ đưa em đi dạo phố, mua quần áo, mua đồ ngon, xem phim, mua quà vặt cho em, muốn bao nhiêu anh sẽ mua bấy nhiêu.
Anh không nói gì, chỉ cười khan mấy tiếng.
- Sếp có đang nghe không đấy?
- Nghe đây.
- Thực ra em chỉ nói thế thôi, em biết công việc sếp bận rộn, đợi hết bận thì sếp sẽ đi với em, đúng không?
- Ừ! - Khang Kiếm gật đầu, sống mũi cay cay.
- Sếp ơi, chẳng hiểu sao em lại thấy hơi nhớ anh! - Bạch Nhạn thở dài, dịu dàng thủ thỉ.
Trời đêm nhập nhoạng, đường phố mới lên đèn, mưa lạnh im lìm rơi không ngớt.
Lãnh Phong dừng xe, cầm ô chạy sang phía bên kia, cẩn thận đỡ Bạch Nhạn xuống rồi cùng bước vào quán ăn Hồ Nam.
Trong tiệm phảng phất mùi cay nồng của ớt và mùi thịt kho tàu.
- Dạ dày em không tốt, anh cũng không thích ăn cay, đừng gọi món đầu cá sốt cay nhé! - Lãnh Phong nhìn thực đơn rồi hỏi Bạch Nhạn.
- Được! - Bạch Nhạn chiều ý khách, không thành vấn đề.
Họ gọi tôm nướng, thịt xào thập cẩm, cá diếc kho tộ, đậu sốt hoa, tráng miệng món bánh kếp rau và bí đỏ chưng.
Cô nhân viên phụ trách gọi món vừa ghi chép vừa dẩu mỏ, lòng rất bực bội: Hai cái người này thật quái lạ, đến quán ăn Hồ Nam lại gọi toàn món miền Nam, thế thì đến làm cái quái gì?
Lãnh Phong mỉm cười gấp thực đơn lại.
- Cô ấy giận rồi, không giới thiệu được món đặc sản thì tối nay không có tiền hoa hồng. - Nhìn theo bóng cô nhân viên, Bạch Nhạn gợi chuyện.
Tiệm ăn mời khách uống trà của Mông Cổ, vị rất ngon, Bạch Nhạn uống liền hai bát.
Lãnh Phong gật đầu:
- Ra ngoài ăn cơm, có lúc không hoàn toàn là vì khẩu vị, mà còn mang theo một chút tâm tư. Hai ngày nữa là tay em cắt chỉ rồi!
Bạch Nhạn giở băng cho anh xem, mắt sáng như sao:
- Nhìn này! Hai hôm nay không cử động bừa bãi nên miệng vết thương lành rất nhanh.
- Có gì đáng khen đâu? Nếu đúng biểu hiện tốt thì phải động não, vì ba trăm tệ mà chịu khổ như vậy có đáng không?
Qua hàng mi dày, Lãnh Phong nhìn cô rồi nhắc lại chuyện cũ.
Bạch Nhạn băng bó lại cái tay rồi nhếch miệng:
- Đó là vì anh không hiểu em nên mới nói như thế.
Lãnh Phong cười:
- Em rất phức tạp sao?
- So với người khác thì em rất phức tạp. Lãnh Phong, anh có biết em không có bố không? - Bạch Nhạn chớp mắt, bình tĩnh nhìn Lãnh Phong.
Lãnh Phong sững người, nhất thời không trả lời.
Bạch Nhạn nói tiếp:
- Em không chỉ không có bố, mà em còn không biết bố em là ai. Mẹ em là diễn viên kịch, cũng được coi là có tiếng ở tỉnh! Nếu anh thích Việt kịch thì chắc chắn anh không lạ gì bà ấy.
Lãnh Phong bất giác ngồi thẳng người dậy, gương mặt trở nên nghiêm túc.
- Sợ rồi sao? - Bạch Nhạn nhướn mày, cười thản nhiên - Trong bệnh viện chẳng có mấy người biết chuyện này, lúc em cưới, Liễu Tinh mới gặp mẹ em một lần. Cô ấy tưởng bố em mất sớm chứ không biết rẳng em chẳng biết bố mình là ai. Em có một linh cảm là người đàn ông ban cho em sinh mệnh này nhất định vẫn còn đang sống đâu đó trên cõi đời này, chỉ là do em không biết ông ấy, mà ông ấy cũng không biết đến sự tồn tại của em. Thực ra em không hề mong đợi, cũng chẳng hề tò mò chút nào về ông ấy. Nghe mấy chuyện này, anh có tưởng tượng nổi em đã lớn lên dưới những con mắt xoi mói của người đời như thế nào không?
Lãnh Phong không cười, có thể nói, đầu óc anh nhất thời không theo kịp câu chuyện. Anh luôn tưởng rằng Bạch Nhạn là cô gái bé nhỏ gia cảnh bình thường nhưng rất được cưng chiều, tính cách hoạt bát, trong sáng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên.
- Mời hai vị dùng.
Trời mưa nên khách không đông, thức ăn nhanh chóng được đưa lên.
Bạch Nhạn không ngạc nhiên trước sự sửng sốt của Lãnh Phong:
- Minh Thiên là người bạn duy nhất của em thuở bé, cũng là người duy nhất đối xử tốt với em.
Lãnh Phong nín thở, rồi từ từ thở hắt ra. Giờ thì anh đã hiểu được sự yêu thương và bất lực của Minh Thiên mỗi khi nhắc tới cô em láng giềng là xuất phát từ đâu.
Bạch Nhạn gọi một bình rượu hoa điêu đun nóng với đường phèn và gừng tươi, ngửi thôi đã muốn say. Cô uống hai ngụm, dưới ánh đèn, gương mặt cô rạng rỡ như hoa đào.
- Cũng là người em yêu quý suốt đời.
Rượu vào, có thêm can đảm, Bạch Nhạn bèn dốc hết cõi lòng. Với Lãnh Phong, cô nên thành thực và tôn trọng anh.
- Không ai có thể thay thế vị trí anh ấy trong trái tim em, nhưng em và anh ấy không thể ở bên nhau.
Lãnh Phong nhấp một ngụm rượu mà cảm giác như đang nuốc một hòn lửa. Cuộc hẹn do Bạch Nhạn chủ động đề xuất quả nhiên là Hồng Môn yến[2'>.
[2'> H