Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215314

Bình chọn: 7.00/10/1531 lượt.

hời tiết xấu, nhiệt độ lại thấp, Bạch Nhạn ngồi mãi trong nhà như người tàn phế nên thấy chán chường, tivi không muốn xem, tay làm gì cũng bất tiện. Đi đi lại lại mấy vòng từ phòng bếp tới phòng ngủ, cô cảm thấy cần phải kiếm chuyện gì đó để làm.

Đầu tiên cô gọi điện thoại cho Lãnh Phong.

Lãnh Phong rất bận, mãi một lúc sau mới nghe máy:

- Chuyện gì thế, Bạch Nhạn?

- Buổi sáng nhiều bệnh nhân lắm à?

- Ừ, hôm nay có chuyên gia khám nên người ta xếp hàng rất đông, buổi chiều còn ba ca mổ nữa, đúng là một ngày tất bật.

- Ồ! - Bạch Nhạn thoáng chút bất an, cảm giác như mình gọi điện tới không đúng lúc.

- Em có chuyện gì à?

- Em định hẹn anh tối nay đi ăn cơm, Liễu Tinh nói ở gần đây mới mở một quán ăn Hồ Nam, có món đầu cá sốt cay rất ngon. Anh làm việc đi, chúng ta hẹn sau vậy.

- Không, anh có thời gian, nhưng phải đợi anh một lát, anh tới đón em. - Trái tim Lãnh Phong lại không nhanh nhẹn như lời nói, từ trước tới giờ Bạch Nhạn chưa từng chủ động hẹn với anh, thậm chí rất ít khi chủ động gọi điện cho anh.

- Muộn đến mấy em cũng sẽ đợi. Lãnh Phong, trời mưa đường trơn, anh chạy xe chậm thôi nhé. - Bạch Nhạn căn dặn.

Lãnh Phong ngước mắt nhìn lên những người đang đợi ngoài phòng khám, không nói gì thêm.

Bạch Nhạn cúp máy, uống một tách trà rồi ôm theo một cái gối dựa to tướng đi vào phòng ngủ, dựa vào thành giường, chọn một tư thế nằm thoải mái nhất, sau đó thảnh thơi bấm số điện thoại của sếp Khang, ngang nhiên quấy rối anh trong giờ làm việc.

- Lại chán quá à? - Khang Kiếm chưa nói đã cười.

Đây đã là cuộc điện thoại thứ tư trong ngày hôm nay của Bạch Nhạn gọi cho anh. Buổi sáng Liễu Tinh nấu cháo cho ít nước, cơm không ra cơm, cháo không ra cháo, cô gọi điện tới oán trách. Cuộc thứ hai, cô nói mưa suốt mấy ngày liền, quần áo phơi ở ban công mãi không khô, khiến cô không có quần áo để thay. Cuộc thứ ba, không biết cô xem phải bộ phim gì mà làu bàu suốt nửa ngày, mắng biên kịch là đồ rẻ tiền, làm tổn hại nơ ron thần kinh của khán giả khi viết ra những tình tiết ấu trĩ như vậy.

Anh cứ vừa nghe vừa cười, không cần trả lời, vẫn vừa có thế làm việc vừa thỉnh thoảng ừ hử một tiếng là được.

- Sếp ơi, em vừa gọi điện hẹn anh Lãnh cùng đi ăn món ăn của quê hương Mao chủ tịch[1'>. - Bạch Nhạn nói.

[1'> Tức đặc sản của tỉnh Hồ Nam.

Khang Kiếm nhíu mày, đặt bút trong tay xuống, dụi khóe mắt cay xè:

- Ngoài trời đang mưa mà?

- Thì chính vì trời mưa nên quán mới không đông khách, mới càng thoải mái, mới có thể thưởng thức được món ngon.

- Ừ! Vậy thì đi đi, ăn xong về nhà thì gọi điện cho anh.

- Vậy sếp nói cho em biết, vừa rồi trong lòng anh có thấy hơi cay cay không? Ồ, đương nhiên là không rồi, em có phải là vợ anh đâu, em là vợ cũ thôi. Vợ cũ ra ngoài với ai là quyền của cô ấy, anh không cần, cũng không có tư cách gì để ghen tuông.

- Em muốn anh ghen à? - Khang Kiếm bình tĩnh hỏi.

- Em không muốn, nhưng em chưa nhìn thấy anh ghen bao giờ nên cũng hơi tò mò.

- Bạch Nhạn, anh không trẻ con thế đâu. Anh tin em.

- Nhưng em chả tin anh. - Bạch Nhạn cười cười lý luận - Anh hứa buổi sáng và buổi tối sẽ gọi điện cho em, nhưng anh có làm được đâu?

Khang Kiếm thở dài, anh không có cơ hội. Bởi vì cô luôn gọi đến trước khi anh kịp bấm số.

Khang Kiếm cũng đang kìm chế để không nhớ tới Bạch Nhạn quá nhiều.

Mấy hôm nay, các loại tin đồn lan khắp Ủy ban như gió lốc cuồn cuộn trước cơn giông tố. Sau khi giám đốc Tổng của Sở Xây dựng bị song quy, ngay kế đó, trưởng ban Đấu thầu và ông chủ của mấy công ty xây dựng cũng đồng loạt ngã ngựa, tất cả mọi người đều đang xôn xao bàn tán, tiếp theo sẽ đến lượt người quản lý mảng xây dựng thành phố - Khang Kiếm.

Trở thành trung tâm của cơn gió lốc nhưng Khang Kiếm vẫn làm việc bình thường như mọi ngày, vẫn điều động và chỉ đạo công việc do mình quản lý đâu ra đấy, không hề bị ảnh hưởng từ bên ngoài.

Anh biết có rất nhiều con mắt đang quan sát anh, vì thế anh càng phải tỏ ra bình thường. Song quy là phải đấu trí. Không có chứng cứ mà chỉ suy đoán vu vơ là không được. Vấn đề là phải dằn lòng, không thể động thủ trước.

Có điều, Khang Kiếm hiểu rất rõ, đây là trở ngại lớn nhất kể từ khi anh đi theo con đường chính trị. Bố anh vừa mới về hưu, anh thiếu đi một tầng ô dù bảo vệ, vì thế kẻ địch đã không thể kìm chế nổi.

Anh lại không hề để ý đến việc mất đi sự che chở của ông Khang Vân Lâm, điều anh bận tâm là đúng vào lúc Bạch Nhạn bị thương, anh lại không thể ở bên cạnh cô, đến quan tâm anh cũng phải kìm chế lại.

Bạch Nhạn đã ly hôn với anh, nếu anh xảy ra chuyện gì, anh không thể kéo cô vào cuộc.

- Sếp ơi em chán quá, nếu tối nay được đi dạo phố, mua một bịch bắp rang bơ rồi cùng đi xem phim thì tuyệt biết mấy!

Lòng Khang Kiếm chua xót, anh hiểu ẩn ý của cô, nhưng anh lại không thể đáp ứ


Old school Swatch Watches