
/>- Không được khóa cửa nữa, nhỡ Nhạn Nhạn muốn uống trà hay gì đó thì gọi người không tiện. - Bà Lý Tâm Hà khép hờ cửa lại.
Khang Kiếm ngửa mặt lên trời than thầm.
Đèn đầu giường phụt tắt, trong phòng tối đen như mực, yên ắng tới mức chỉ có hơi thở phập phồng của hai người.
- Ông xã, em rất thông cảm với anh, nhưng em cũng chẳng làm thế nào được. - Bạch Nhạn nghiêng người, khẽ khàng thổi một làn hơi nóng hổi vào tai anh.
- Ừ! - Khang Kiếm buồn bực gật đầu, đau lòng vuốt má bà xã.
Người ta đều nói phụ nữ sau khi mang thai sẽ xấu đi, sao bà xã anh mang thai rồi, da dẻ không những nhẵn nhụi, mịn màng hơn trước, ngực to ra, mông tròn lẳn, mà đến giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Một tiếng nói thỏ thẻ hay một cái liếc mắt là lập tức khiến tim anh ngứa ngáy như bị mèo cào.
- Mẹ cũng vì nghĩ cho em bé thôi, anh… có thể nhịn được. - Sếp Khang mím môi.
- Ông xã, anh thật tốt! - Bạch Nhạn thủ thỉ.
Một lát sau.
- Ông xã? - Cô lại gọi.
- Hửm? - Khang Kiếm dịch về phía cô, còn không quên ngoái ra ngoài cửa, lòng thấp thỏm.
- Vừa rồi anh còn chưa mặc quần cho em. - Hơi thở Bạch Nhạn vấn vít như hoa lan.
Đùng, máu huyết toàn thân sếp Khang dâng trào, tro tàn dưới gót chân ngay lập tức lại bừng bừng bốc cháy.
- Anh để quần lót ở đâu? Có ở dưới gối của anh không? - Giọng Bạch Nhạn rất thấp, mơ hồ không rõ, nhưng sếp Khang lại nghe rành rành từng câu từng chữ.
- Bà xã… - Trong bóng đêm, anh túm được bàn tay đang sờ mó không ngừng của cô, kéo cô vào trong chăn mình.
Hương thơm mềm mại, đến Liễu Hạ Huệ cũng phải phát điên.
- Ông xã, cửa còn mở kìa!
Bàn tay sếp Khanh đã nhanh chóng trượt từ đùi non của Bạch Nhạn xuống dưới, cô chu đáo nhắc nhở anh.
- Để anh đi khóa cửa.
- Mẹ thính tai lắm, sẽ nghe thấy đấy.
- Bà xã… - Sếp Khang gục lên gáy Bạch Nhạn, khóc không ra nước mắt.
- Ông xã, lúc ở huyện Vân, nếu buổi tối rất nhớ rất nhớ em thì anh giải quyết thế nào?
Sếp Khang ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, trong bóng đêm, mặt anh bỗng đỏ như tôm luộc.
- Con nít đừng hỏi lung tung. Đi ngủ, đi ngủ đi…. - Sếp Khang buồn bực đẩy hai bàn tay đang mò mẫm trên ngực anh ra.
- Ừm… - Bạch Nhạn lại thở dài - Ông xã, em nói thật cho anh biết, thật ra em cũng rất nhớ cà rốt đó.
- Bạch Nhạn…
Khang Kiếm nghiến răng ken két, cô nhóc này tối nay đúng là muốn xông vào chỗ nước sôi lửa bỏng mà, rõ ràng biết lòng anh đang bị thiêu đốt, còn cố tình bỏ thêm dầu vào lửa.
- Nhưng mà không thể nhớ. - Bạch Nhạn nháy mắt ma mãnh, dựa vào ngực anh, cắn vào vòm ngực rắn chắc của anh, mút mát một lúc rồi mới lưu luyến rời ra. - Ngủ ngon nhé, cà rốt.
Cô dịu dàng ôm một cái, rồi lại buông ra ngay, xoay người đi, nhắm mắt lại cười tít.
Chỉ còn lại sếp Khang ở sau lưng đang hồng hộc thở dốc.
- Bà xã, bây giờ người giúp việc cũng đã thu xếp được rồi, trước khi em sinh, có nên để bố mẹ về tỉnh nghỉ ngơi, thăm bạn bè một chút không?
- Vâng, sáng mai anh nói chuyện với bố mẹ, sau đó gọi xe đưa bố mẹ về.
Bạch Nhạn le lưỡi, oa, âm mưu cuối cùng cũng đã thành công, cô lại có thể sống những ngày tháng phiêu du tự tại rồi.
- Ông xã, bố mẹ về rồi, cuối tuần cho người giúp việc nghỉ, em sẽ làm món tuyệt chiêu bí truyền cho anh, cho anh ôm, cho anh hôn, cho anh …
- Cô nhóc xấu xa, - Sếp Khang cắn lên vành tai xinh của cô - Đừng tưởng anh không biết em đang nghĩ gì. Nghĩ gì cứ nói thẳng ra, đừng có độc ác mê hoặc chồng em như thế, tàn nhẫn lắm.
- Đâu có, em yêu ông xã nhất mà. - Bạch Nhạn sướng âm ỉ.
2.
Lúc mang thai được chín tháng, Bạch Nhạn người tròn xoe, người không còn chút đường cong, những vết thâm trên mặt có xu hướng càng ngày càng nặng hơn, cúi đầu xuống không nhìn thấy chân mình, muốn nhặt thứ gì từ dưới đất lên còn khó hơn lên trời.
Ngoài việc bận rộn thu xếp nhà cửa, người giúp việc còn có thêm một nhiệm vụ mới, đó là đi giày và tắm rửa cho Bạch Nhạn.
Với ngoại hình hoành tráng như thế, Bạch Nhạn không dám soi gương, buổi tối xuống lầu đi bộ phải đợi sau khi trời tối, nếu không cô sợ mình sẽ dọa cho bọn trẻ trong tiểu khu sợ hết hồn.
Nói giống con chim cánh cụt vẫn còn là khiêm tốn, cô thường dùng từ “Gấu ngố” để so