
sánh, thấy hình tượng hơn.
Chẳng trách sao cả thế giới đều ca ngợi người mẹ. Phụ nữ mang thai, đúng thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, khiêu chiến với sức chịu đựng của chính mình.
Hôm nay cô tới bệnh viện kiểm tra. Trưởng khoa Phụ sản siêu âm cho cô, vừa nhìn màn hình vừa mừng rỡ, Bạch Nhạn liếc mắt qua:
- Có chuyện gì mà vui vậy ạ?
Từ hồi năm tháng, qua siêu âm Bạch Nhạn đã biết mình đang mang thai một bé gái.
Trưởng khoa xé một tờ giấy cho cô lau bụng rồi cẩn thận đỡ cô dậy, chỉ vào màn hình:
- Thông thường khi sinh con, người ta đều nói mong sinh được một bé trai bụ bẫm, sinh được một bé gái nhỏ nhắn. Em xem cô nương nhà em, ha ha, là một cô bé mũm mĩm đấy.
Bạch Nhạn thở dài, đây đều do công tẩm bổ của bà Lý Tâm Hà. So với các bà bầu cùng tháng khác, ai nhìn bụng cô cũng đều ngỡ ngàng hỏi có phải cô mang thai đôi không, thực ra là do em bé phát triển quá tốt.
Cô nói đùa với bà Lý Tâm Hà, em bé vừa ra đời đã phải giảm béo, nếu không sau này sẽ không lấy được chồng.
Bà Lý Tâm Hà phấn khởi ra mặt, bé cưng phải mũm mĩm, dễ thương như con cún béo mũm, tay chân mập mạp như ngó sen thì người ta mới yêu chứ! Cái gì là không lấy được chồng, đó là bọn chúng không xứng với bảo bối nhà chúng ta mà thôi.
Bạch Nhạn im bặt.
Bao nhiêu năm rồi, bà Lý Tâm Hà không tập trung làm việc gì, bây giờ bà coi việc cô mang thai là công trình trọng điểm mà bà gánh vác. Đứa bé này cũng chỉ mượn bụng cô ở tạm mấy tháng thôi, sau khi ra đời, có lẽ nó sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
So với những vị phụ huynh trẻ tuổi suốt ngày oán thán vì bị con trẻ hành, cô không biết mình nên cảm thấy hạnh phúc, hay là buồn phiền nữa.
Có một điều cần phải khẳng định, khi ra đời, chắc chắn đứa bé này sẽ là một tiểu công chúa được cưng chiều vô cùng.
Không chỉ là tình yêu thương gần như điên cuồng của ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà, mà ông bà ngoại và các cô dì chú bác ở Bắc Kinh cũng đã vô cùng sốt ruột mong được thấy mặt em bé. Cứ cách vài ngày lại có một đống đồ chơi và đồ dùng cho trẻ sơ sinh từ Bắc Kinh gửi tới. Nhìn con chó Snoopy to bằng người thật dựng trong góc phòng làm việc, Bạch Nhạn dở khóc dở cười.
Khi biết đó là một bé gái, sếp Khang hưng phấn tới mức giao hẹn miệng với cô, sau này anh làm ông bố tốt, cùng một phe với con gái, cô làm bà mẹ ghê gớm, là phe đối địch của bọn họ.
Bạch Nhạn cau mày, trong đầu nảy sinh một suy nghĩ kỳ cục, nếu bây giờ cô ôm bụng chạy mất thì không biết cái nhà này có phát điên lên không?
- Bạch Nhạn, thai nhi rất to, tuy là ngôi thuận, nhưng nếu sinh tự nhiên có lẽ em sẽ rất vất vả, em phải chuẩn bị tâm lý sinh mổ đi nhé. - Trưởng khoa Phụ sản dìu Bạch Nhạn ra khỏi phòng siêu âm.
Bạch Nhạn lắc đầu:
- Em muốn cố hết sức để sinh thường, không cảm thấy đau đớn tột cùng, làm sao có thể gọi là sinh con được?
Trưởng khoa cười cười vẻ không đồng tình.
Hôm nay vừa đúng là thứ Bảy, là ngày sếp Khang đích thân đưa bà xã đi kiểm tra.
- Con gái tôi khỏe chứ?
Đang ngồi đợi trên chiếc ghế dài trên hành lang, thấy họ đi tới, anh đứng dậy mỉm cười gật đầu với trưởng khoa, vẻ mặt hưng phấn và cực kỳ đắc ý.
- Khỏe không thể khỏe hơn được, mảnh mai, thon dài, tóc tai rậm rạp. - Trưởng khoa mím môi cười.
- Anh cười giống thằng ngốc lắm. - Bạch Nhạn đẩy anh.
- Như thế gọi là vui mừng khôn xiết. - Sếp Khang ôm eo Bạch Nhạn, nụ cười không hề giảm.
Trưởng khoa nhìn người đàn ông vừa đẹp trai vừa ưu tú, trong số những ông bố tương lai đang ngồi đợi ở đây, khí chất siêu phàm của anh hiện rõ mồn một. Rồi lại nhìn sang Bạch Nhạn, trên mặt cô phảng phất nét hạnh phúc và nhu mì vì được cưng chiều hết mức.
Có người bố mẹ như vậy, không biết đứa trẻ sinh ra sẽ thế nào? Chị không kìm nén được sự mong đợi.
Đang vào lúc cuối năm, người trên phố đông đúc, Bạch Nhạn không muốn đi dạo ở ngoài, sợ ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị.
- Khang Kiếm, anh đỗ xe ở đâu?
Cô muốn về nhà mau mau một chút.
- Anh bảo với bảo vệ rồi, đang đỗ ngoài cổng. Bà xã, chúng ta đi dã ngoại trong công viên đi!
Bạch Nhạn chớp mắt nhìn Khang Kiếm, có phải cô nghe nhầm không? Sếp Khang muốn đi picnic? Vào lúc này, với cái bộ dạng này của cô