Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211112

Bình chọn: 7.5.00/10/1111 lượt.

?

- Mùa đông năm nay ấm, nhiệt độ cao như mùa xuân, trên đường đến bệnh viện, anh thấy trong công viên có rất nhiều gia đình, người rất đông, có cả hoa nở, cây cối cũng xanh tốt. Anh đã bảo chị giúp việc chuẩn bị hoa quả và đồ tráng miệng rồi, có cả sữa tươi nữa.

Thì ra là đã tính trước.

- Khang Kiếm, anh nhìn em bộ dáng em có dám đi ra ngoài cho người ta thấy không? - Bạch Nhạn xoa cái bụng cồng kềnh, môi trề ra.

- Em thế này thì làm sao? Có gì khác với hồi trước đâu? - Khang Kiếm băn khoăn.

Bạch Nhạn lườm anh:

- Em cực lực nghi ngờ thị lực của anh. Hồi trước em giống con gấu ngố lắm sao?

Sếp Khang cau mày:

- Bà xã, tư tưởng này của em là không đúng. Mang thai là một nhiệm vụ vinh quang và vĩ đại, vì đứa con mà hy sinh một chút nhan sắc thì có gì là ấm ức? Phụ nữ trang điểm vì người thích mình, em có xinh hay không, anh nói là được rồi, em cứ tính toán linh tinh làm gì. Bây giờ anh trịnh trọng tuyên bố với em: Bà xã, em vẫn đẹp như xưa.

Bạch Nhạn nhìn trời thở dài, không còn lời nào để nói, đành im lặng.

Vì thế, dưới sự dìu dắt của sếp Khang, gấu ngố Bạch Ngạn đã đi xe tới công viên dã ngoại.

Thực ra, Bạch Nhạn không biết đây là giấc mơ mà sếp Khang đã ấp ủ trong lòng rất lâu.

Có một ngày như thế, dẫn theo bà xã và con gái, xách theo một giỏ hoa quả, hóng gió và tắm nắng trong tiết xuân hoa nở rộ. Trải một chiếc khăn trải bàn kẻ carô trong công viên, anh và con gái chạy vòng quanh thảm cỏ, bà xã ngồi trên khăn mỉm cười chụp hình cho cả hai.

Hiện giờ, tuy hoa chưa nở, xuân chưa tới, con gái vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, nhưng anh thật sự không thể chờ đợi được nữa, hôm nay coi như là thực tập đi!

Đáng tiếc kế hoạch luôn không theo kịp sự thay đổi.

Chiếc ga giường kẻ carô được trải trên thảm cỏ héo vàng, giỏ hoa quả đã xách từ xe ra. Vác theo cái bụng to tướng, Bạch Nhạn không tài nào ngồi xuống được, trừ khi là nằm thẳng cẳng ra trên mặt đất.

Sếp Khang trăm ngàn lần không nỡ, thời tiết này lạnh lắm, nhìn nhanh bốn phía, phía ngoài vườn hoa mai có một chiếc ghế gỗ, anh bèn trả ga giường lên trên đó rồi đỡ Bạch Nhạn ngồi xuống.

Trong vườn, những cụm mai vàng lác đác tô điểm trên những cành lạp mai, gió nhè nhẹ thổi, mũi ngửi mùi hương thoang thoảng của hoa mai, tắm mình trong ánh nắng, trước mặt là một hàng long não xanh dài mướt mát. Khỏi phải nói, đúng là cũng có chút cảm giác của buổi dã ngoại ngày xuân.

Sếp Khang lấy máy ảnh ra chụp cho bà xã mấy tấm ảnh mặt mày nhăn nhó.

Nhìn thấy máy ảnh, Bạch Nhạn sống chết không chịu chụp, sếp Khang cũng sống chết không chịu bỏ cuộc. Trong lúc giằng co, Bạch Nhạn đành phải bày ra vẻ mặt tức giận, nhưng sếp Khang chẳng hề bận tâm, lại còn nhờ người khác chụp ảnh cho cả hai vợ chồng.

Năm phút sau, Bạch Nhạn chống eo đứng dậy, cuống quýt nhìn quanh.

- Khang Kiếm, em muốn vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh công cộng núp sau lùm cây, cách chừng 200 mét.

- Chẳng phải vừa đi trong bệnh viện sao?

Mới khoảng nửa tiếng trước mà!

Bạch Nhạn nổi giận:

- Sếp Khang, anh không biết là bà bầu phải đi tiểu nhiều hay sao? Con gái mũm mĩm nhà anh nằm đè lên bàng quang của em, em uống hai giọt nước cũng phải đi vệ sinh tới mười lần. Anh cứ luôn mồm nói yêu em, nhưng ngay cả việc chăm sóc bà bầu anh cũng không biết làm. Trời lạnh như thế này, chạy ra công viên đi dã ngoại, lúc thì bắt em uống nước, lúc thì cho em ăn hoa quả, nhà vệ sinh thì xa, anh… muốn em mất mặt hả?

Bỗng nhiên bị mắng té tát, sếp Khang ngẩn cả người:

- Bà xã, nghiêm trọng đến mức đó cơ à! Em có chịu nổi không?

- Không nhịn nổi thì đại tiểu tiện bừa bãi được à? - Bạch Nhạn trợn mắt.

- Anh canh chừng cho em.

- Sếp Khang… - Bạch Nhạn nghiến răng ken két.

- Biết rồi, biết rồi. - Sếp Khang vội vã cười cầu tài, cẩn thận dìu bà xã đi tới nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh vừa mới quét dọn nên sàn nhà ướt rượt. Người
Bạch Nhạn vốn đã đứng không vững, cô vịn vào tường, thận
trọng nhích từng bước một, mấy lần suýt trượt ngã, sếp Khang
đứng ngoài nhìn mà tim thiếu điều ngừng đập.

- Bà xã. - Anh run rẩy gọi, môi mím chặt, mồ hôi túa ra đầy đầu - Em xem bên trong có người không?

Bạch Nhạn thò đầu vào trong:

- Dưới đất không co


pacman, rainbows, and roller s