
́ dấu chân nào, không có ai đâu!
- Vậy thì tốt!
Sếp Khang bước ra, len lén thò đầu vào trong, rồi lại liếc ra ngoài, cũng không có ai nhìn về phía này.
- Bà xã, em đi từ từ thôi, đằng trước có bậc thang…
Sếp Khang đã xuất ngoại, đi tới rất nhiều thành phố lớn, nhìn
ngắm rất nhiều sông hồ, đồi núi, nhưng đây là lần đầu tiên đi
vào nhà vệ sinh nữ, gương mặt điển trai mất tự nhiên đỏ ửng
lên. Nhưng lúng túng thì cũng mặc, vợ con quan trọng hơn.
Anh ân cần vén áo khoác, tụt quần cho Bạch Nhạn, một tay ôm chặt lấy eo cô.
Làm vợ chồng hơn một năm trời, những bộ phận trên cơ thể của nhau
đã nhìn thấy hết, nhưng đi vệ sinh trước mặt người kia thì đây
là lần đầu tiên. Bạch Nhạn cảm thấy mình bây giờ không còn
giống như người bình thường nữa, cái gì cũng không dám khoe ra.
Đi vệ sinh xong, Bạch Nhạn đứng dậy, xấu hổ không dám nhìn Khang Kiếm.
- Ngốc ạ. - Khang Kiếm nở một nụ cười chiều chuộng, giúp cô
chỉnh lại quần áo rồi véo cái mũi nhỏ của cô - Em là vợ anh
mà! Mau ra rửa tay đi.
- Khang Kiếm. - Bạch Nhạn bỗng ôm eo anh, kiễng chân lên hôn anh.
Khang Kiếm trợn mắt, bà xã anh đúng là biết chọn chỗ để thể hiện tình cảm. Vừa mới định ôm bà xã, tai đã nghe thấy bên ngoài
có tiếng phụ nữ cười nói. Anh ngẩn người, cuống cuồng buông cô ra rồi quay người chạy thẳng ra ngoài.
Chạy đến ngoài lại đụng trúng ngay hai người phụ nữ trung niên đang đi tới.
- Á, đồ lưu manh!
Hai người phụ nữ không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, trân trối nhìn
người đàn ông vừa chạy vọt ra ngoài. Một giây sau, một tiếng
thét thất thanh vang lên.
Hai người phụ nữ vừa hét, vừa ra sức lùi về phía sau.
Vai sếp Khang rũ xuống, chật vật giải thích:
- Các bác nghe cháu giải thích, cháu không phải là …
- Cậu mà còn dám bước tới, chúng tôi… chúng tôi sẽ báo cảnh sát.
Trong lúc hoảng loạn, hai người phụ nữ nhặt hòn đá lên, sợ hãi nhìn Khang Kiếm.
Khang Kiếm bất lực ngoảnh lại nhìn bà xã cầu cứu.
Bạch Nhạn dựa vào tường, mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt hưng phấn như đang xem kịch.
Haizzz, lấy vợ như vậy, phận làm chồng thật là thảm thương! Sếp Khang than thở!
3.
Mùa xuân như một cô bé con đáng yêu, khi bạn vẫn còn đang chán
chường cái giá lạnh căm căm của mùa đông, ngẩng đầu lên đã
phát hiện ra không biết từ lúc nào, lá non đã lốm đốm lú nhú trên những cành cây khẳng khiu, những nụ hoa xuân nơi góc tường
đang cười rạng rỡ.
Trời ấm lên, gió nhè nhẹ thổi, mây lững lờ trôi, nước sông dâng cao, cây cối mướt mát…
Đất trời phơi phới sắc xuân.
Trong những ngày xuân nồng nàn này, công chúa nhỏ nhà họ Khang mà mọi người luôn mong đợi sẽ chào đời.
Bạch Nhạn ngủ đến năm giờ sáng, cảm thấy bụng đau từng cơn.
Cô từng làm việc ở khoa Phụ sản, tuy chưa từng đích thân sinh con
nhưng cũng có lý thuyết suông, đánh trận trên giấy, quá trình
ấy cô đã diễn tập trong đầu không biết bao nhiêu lần.
Cơn trở dạ muộn bốn ngày so với ngày dự sinh. Đồ đạc đã sắp xếp
xong xuôi, phòng bệnh cũng đã đặt sẵn, số điện thoại của
trưởng khoa Phụ sản đã lưu trong điện thoại.
Bạch Nhạn nhẩm
qua một lượt những chuyện cần làm, xác định không có bỏ sót
việc gì rồi mới đẩy đẩy cánh tay đang gác trên đùi cô.
Từ
khi em bé bắt đầu biết đạp, sếp Khang đúng là hơi bị tẩu hỏa
nhập ma. Họ vừa trèo lên giường, anh có thể giữ nguyên vẻ hưng
phấn suốt cả buổi tối, dồn hết sự chú ý lên cái bụng cô.
Cái bụng nhúc nhích một cái, anh liền khẽ reo một tiếng, mặt
mày tưng bừng hớn hở. Hoàn toàn không giống một chủ tịch
huyện oai phong, nghiêm nghị, lạnh lùng ngồi trên bục ra lệnh cho mọi người.
Anh còn đúc kết kinh nghiệm cử động của thai nhi, một lần là gọi bố, hai lần là gọi mẹ.
Có lần bà Lý Tâm Hà nghe thế, tức giận hỏi:
- Thế mấy cái gọi là bà nội?
- Vấn đề này con đang nghiên cứu. - Sếp Khang trầm ngâm trả lời.
Thấy anh như vậy, Bạch Nhạn cảm thấy mình vừa mang thai thì trí
thông minh của sếp Khang liền tụt xuống chẳng khác gì trẻ mẫu
giáo.
- Bà xã?
Khang Kiếm bật dậy. Khi ngày dự sinh của
Bạch Nhạn tới, anh kiên quyết mỗi ngày đều lái xe ba bốn tiếng đồng hồ về nhà, thần kinh căng thẳng như phía trước có quân
địch.
- Khang Kiếm - Bạch Nhạn đau toát mồ hôi, cơn co