Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325494

Bình chọn: 9.00/10/549 lượt.

ừng nhìn nữa lòi mắt bây giờ" Cô đáp lạnh, nằm dài trên ghế, lười
nhác nhắm mắt lại, miệng vẫn mấp máy hát cái giai điệu vô cùng ngớ ngẩn, nhỏ nhìn ra cửa sổ máy bay, đầu lập tức quay mòng mòng, mặt chuẩn tái
xanh, bao tử nhợn lên, không tự chủ được "ọe", cô bật dậy, hai mắt mở
to, cái đống bùi nhùi của nhỏ đang ở ngay trên quần áo của cô, đầu óc
bắt đầu bốc hỏa, cô tức giận nhìn nhỏ, hít hít mũi nhìn cái thứ kía, lấy tay vuốt ngực lè lưỡi tạo kiểu.

-"Trần Tuyết Lan, cậu....dơ quá
biết không hả" Cô quát lớn người phi công đang lái bị chấn động bởi cái
loa phía sau, đám người hầu lập tức chạy ra khiêng thẳng cô vào phòng vệ sinh mà thay đồ, để tránh việc bốc lửa mà giận cá chém thớt, nhỏ ngây
ngô vẻ mặt thiên thần nhìn bóng dáng cô, nhún vai một cái, hai mắt khẽ
lóe sáng, nhìn đống hoa quả vừa được người bưng đến, liền bốc mà bỏ vào
miệng nhai ngon lành, bỗng dưng một luồng sát khí phía sau làm cho nhỏ
dừng nhai, miệng vẫn còn lem luốc như con mèo ăn vụng, đáng yêu vô cùng

-" Trần Tuyết Lan đừng ăn nữa, đưa đây" Cô giật phăng cái dĩa ném thẳng ra phía sau, một gia nhân lập tức bắt lấy đem ra sau bếp, nhỏ ngẩn ngơ
nhìn cô, tay dụi dụi mắt, khẽ ngáp một cái, cô nhìn nhỏ, ánh mắt dịu
xuống

-"Làm ơn ngủ cái đi đừng ăn nữa..." Chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng thở đều của nhỏ, cô lắc đầu ngồi xuống ghế đánh một giấc say

-"A!Đẹp quá Jenny" Nhỏ chạy nhảy khắp nơi trên đường phố, cô vẫn còn
ngái ngủ mắt nhắm mắt mở lờ đờ bỗng đụng trúng ai đó, cô giật mình nhìn
lại, một bà lão, ăn mặc rách rưới nhưng gương mặt lộ ra vẻ huyền bí vô
cùng, nhỏ quay lại không thấy cô đâu vội chạy tới, bỗng nhìn quanh kô
thấy nhưng bắt gặp một ngôi đền rất lạ.

-"Jenny" Nhỏ chậm chậm bước vào một ngôi đền trông có vẻ rất cổ xưa

-"Bà không sao chứ" Cô đỡ bà lão dậy, bà lão khẽ ngẩng đầu nhìn cô, cô móc trong túi ra một xấp tiền đô đưa cho bà

-"Bà cầm lấy mà ăn uống" Cô cứng ngắt nói nhưng trong ánh mắt có tia lương thiện.

Bà lão lập tức chụp lấy tay cô, cô hốt hoảng nhìn ba

-" Cô sắp trải qua một chuyện rất kì lạ, thiên mệnh của cô, tương lai
của cô rất khác người. Cô sẽ ở một nơi xa lạ nhưng đó là sự may mắn của
cô" Bà lão nói xong lập tức bước đi nhanh, cô cứng đơ, nhưng một nụ cười nửa miệng nở ra

-"Hey kì lạ thật, khi không gặp trúng người điên" Cô đút tiền vào giỏ xách, chợt giật mình

-"Tuyết Lan" Cô hoảng hốt chạy khắp nơi tìm nhỏ, cái con nhỏ này toàn
thích gây rắc rối, cô thở hồng hộc, điện thoại cũng bỏ trong túi cô đúng là ngôc mà, cô gãi đầu, chợt dừng lại ở trước cửa một ngôi đền, không
biết có một nội lực nào làm cho cô bất giác đi vào. Trong mắt cô lóe
lên, cái bóng màu hồng đang đứng ở trước một bia mộ khắc trạm rất đẹp,
nhưng đã dần bị phai mờ, nhỏ thì đang chớp chớp mắt nhìn gần cái bia
khắc đầy chữ. Cô bước nhanh tới

-" Lan cậu muốn hù chết tớ hả" Nhỏ
giật mình quay mặt nhìn cô, mắt chớp chớp, vẻ mặt biết lỗi hiện lên, làm cho cô hơi hơi dịu lại

-" Cậu đọc cái gì vậy" Cô bước gần tới bia mộ, nhếch mắt lên đọc

-"Ngay xx thang xx nam xx, Tư Kì Phong" Cô nhăn mặt, quay sang thấy nhỏ lại biến mất, cô tức giận bước nhanh vào phía bên trong, ở đầy thật kì
lạ, không có bóng người, mộ mã thì đặt ngay trước đền, chạm khắc như vậy chắc chắn là một vị tướng quân nào đó hay một mệnh quan triêu đình rất
lớn. Sau nơi cúng kiến còn có một cái sân rất lớn, màu hồng đang ở trước mắt, cô chạy tới thấy nhỏ đang hiếu kì chạm chạm vào vật gì đó, cô bước nhanh tới chỗ nhỏ, lại một bia mộ nữa, cô bắt đầu rùng mình rốt cuộc
còn gì nữa đây, cô nắm tay nhỏ kéo lên, bỗng dưng nhìn ngược lên cái cây ổi đầy trái kia, ý định rời đi đã mất

- "Lan treo cây hái quả
không" Nhỏ nhìn theo ngón tay cô đang chỉ ở phía kia, họng nuốt khan,
gật gật đầu, cô kéo nhỏ chạy tới. Nhỏ nắm vạt váy chìa ra để hứng, cô
trèo lên bằng động tác vô cùng thành thục, hái rồi ném xuống, hái rồi
ném, bỗng dưng tay cô chạm vào một vật gì đó, một cái hộp gỗ, cô lôi ra, cô một tay ôm một tay trèo xuống, đặt chiếc hộp xuống đất

-"Jenny
gì vậy" Nhỏ thắc mắc hỏi nhưng cô không trả lời. Mở chiếc hộp ra, hai
cái trâm ngọc rất đẹp được làm theo kiểu cổ xưa dùng cho vương phi hay
các phi tần cài. Khó hiểu, nếu như theo nhìn vào tuổi thọ của cái hộp gỗ này thì nó ở đây đã lâu lắm rồi, đường nét chạm khắc đã mờ và mòn đi,
gỗ cũng trở nên sần sùi và có mùi ẩm khó chịu. Nhỏ táy máy cầm lấy một
cái vuốt vuốt, thì gật mình nhìn thấy một chữ "Lan" được viết theo tiếng Trung, hết hồn luôn nhỏ xém nữa đánh rới trâm ngọc. Cô cũng cầm chiếc
trâm còn lại xem xét kĩ lưỡng, ặc may quá không có chữ Jenny, mà dù sao
tiếng Trung nào mà có chữ đó. Mà đuôi ngọc có chạm khắc một chữ Băng. Cô nhún vai. Đâu phải tên mình

-"Lan cậu...cậu" Cô nhìn nhỏ, trên tay nhỏ đang cầm một con rắn, Lan nhìn cô khó hiểu,nhìn xuống tay mình đang cầm rồi mặt ngây thơ nhìn lại cô.

-"Á Á Á" Nhỏ quăng con rắn ra
phía sau tay phải cũng tiện đường mà quăng


Old school Swatch Watches