
mù mù chẳng thấy cái gì, chỉ thấy tiếng nước khẽ chuyển động
theo người chàng, trời đã chuyển đông nhưng chàng vẫn điên điên khùng
khùng nhảy xuống hồ mà tắm (đầu óc không bình thường chắc muốn thành cá
tuyết đấy), chàng giật mình, một tia sáng le lói giữa không trung, ngày
càng sáng rực lên, không để chàng kịp định thần lại và một tiếng “ùm”
vang lên, nhỏ chúi đầu xuống nước, tay chân quờ quạng khắp nơi, đập nước tung toé, chàng theo phản xạ lôi nhỏ lên, cái đáp xuống này rất nhẹ
nhàng chỉ mới uống nước thôi hà ( nhẹ ghê ha), nhỏ nhìn chàng không chớp mắt, tay vẫn khăng khăng giứ bị bánh đã ướt nước trong tay mình, khẽ
rùng mình nhỏ tay chân luống cuông leo lên bờ, sắc mặt chàng không nổi
lên phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn bóng người không rõ trứơc mắt kia,
chàng có thể cảm nhận đây là một cô gái ( cảm nhận?), chàng cũng thuận
tay thuận chân leo lên bờ, trăng đã dần ló dạng, chàng có thể nhìn rõ
dung mạo của nhỏ, thân người nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu, chàng cảm
thấy thập phần khác xa với các nữ nhân nơi này, không kiều mị, không
quyến rũ nhưng đem lại cho người ta cảm giác muốn che chở, đôi mắt bồ
câu của nhỏ nhìn chằm chằm vào người chàng, bờ má đỏ lên, lấy tay che
mắt lại, chàng hoảng hốt nhìn lại mình, mải ngắm nhỏ lâu quá nên quên
béng đi mất rằng mình chưa mặc đồ (làm ảnh hưởng tới tâm hồn trong sáng
của Lan), chàng nhanh chóng khoác y phục vào, bỗng nhiên đầu óc nghi ngờ hoạt động ngay tức khắc, nàng là gián điệp, không phải nếu là gián điệp được phái đến giết chàng, tại sao nhỏ lại không ra tay, mê hoặc chàng
càng khong nữa có ai mà ngu đến nỗi đem một cô gái như nhỏ để tạo ra
tình huống như thế này mà mê hoặc hắn, vả lại quầng sáng kia, người
thường sao có thể tạo ra, nhỏ không phải người thường không lẽ nhỏ là
tiên nữ (nghĩ xa quá), có lẽ là thế “Hắt xì”, chàng bị đánh thức bởi
tiếng nhảy mũi của nhỏ vừa rồi
- “Lạnh quá” Nhỏ khẽ kêu lên, sờ sờ
tìm kiếm cái giỏ bên tay mình, á mất rồi nhỏ lóng ngóng nhìn lại mặt hồ, cái giỏ đang trôi rất là bình thản trên mặt nước, muốn xuốg lấy nhưng
nhỏ có biết bơi đâu, nhỏ nhìn qua người đang đứng bên cạnh mình, bước
gần đến
- “Anh ơi! Có thể lấy dùm cho Lan cái giỏ hông, nó ở kia
kìa, Lan không biết bơi” Ngón tay nàng chỉ về phía hồ, mắt đã rơm rớm
nước, ánh mắt vẻ khẩn cầu nhìn chàng. Chàng ngẩn người bị mê hoặc bởi
dáng vẻ này, trong lòng bỗng dưng lên một cảm giác thương thương rất khó tả (ai chả zậy khi bắt gặp đôi mắt to tròn, lóng lánh của ẻm), nàng tên Lan sao, chàng gật đầu, dung khinh công di chuyển nhịp nhàng trên mặt
nứơc rồi mau chóng quay lại bên nhỏ, nhỏ mỉm cười, vỗ tay rồi mau chóng
chụp lấy giỏ xách nhưng gương mặt lại xụ xuống, ướt hết trơn rồi, nhỏ
đang lạnh làm sao đây, “ hắt xì”, người nhỏ run lên, chàng thấy vậy đã
cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình choàng lên người nhỏ, chàng chưa
bao giờ đối xử với nữ nhân nào như vậy, vì trong mắt chàng tất cả bọn họ đều là giả dối, trước mặt nũng nịu làm càng, tranh đấu cao thấp, nhưng
khi gặp nhỏ chàng cảm thấy điều gì đó rất lạ
-“ Cảm ơn anh” Nhỏ
cười hì hì, quay lưng bỏ đi, chàng giật mình vội vàng kéo tay nhỏ lại,
trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất thường, chàng không muốn để nhỏ đi
-“ Anh sao thế” Nhỏ nhìn chàng, ánh mắt tỏ ra vẻ lo lắng
-“
đừng đi” Ngắn gọn, chàng không hiểu nổi chính mình, mới gặp lần đầu mà
đã bị mê hoặc thật là, nhìn vẻ mặt ngố ngố ngây thơ của nhỏ, hắn bật
cười “Nàng tên gì”
-“Trần Tuyết Lan”
-“Tuyết Lan” Chàng nghiền ngẫm cái tên này, quả thật rất hay rất hợp với nhỏ, nhỏ sực nhớ ra điều gì bỗng quay qua quay lại tìm kiếm cái gương mặt nhăn nhó mà nhỏ yêu
quý nhất, không có, đâu rồi
-“Jenny” Nhỏ sợ, Jenny đâu rồi, nhỏ
thật ra rất nhút nhát, chỉ có ở bên Jenny thì mới có thể lo nghĩ. Tư Kì
Phong nhìn nhỏ vẫn chẳng hiểu gì, Jenny là ai, tên gì mà kì lạ vậy, là
con trai hay con gái (ăn dấm chua rồi), rốt cuộc hắn là ai mà làm cho
nhỏ có vẻ lo sợ như thế. Mắt nhỏ bắt đầu chảy nước, miệng mếu mếu như
đứa trẻ bị lạc mẹ nhìn mà phát thương, nhỏ ngồi bệt xuống đất khóc oà
lên
-“Jenny….cậu đâu rồi” Chàng lúng túng nhìn nhỏ, đáy mắt ánh lên vẻ thương yêu, trong người thấy rất khó chịu, liền vươn tay ôm nhỏ vào
lòng
-“Tuyết Lan, nín ngoan nào đừng khóc nữa” Chàng chư bao giờ dỗ ngọt ai, vậy mà lần này, lại sa vào đúng lưới tình mới gặp lần đầu, nhỏ khóc một hồi cũng nín, dụi mặt vào ngực chàng, chùi chùi chùi cho nước
mắt hết dính
- “Đây là đâu vậy” Nhỏ thút thít hỏi
-“Vương Lâm
triều” Chàng ôn tồn trả lời, vẫn ôm khư khư nhỏ vào lòng, nghe xong nhỏ
cũng chẳng biết gì là gì, nhỏ đuối sức rồi dù sao cũng do ông trời sắp
đặt, nhỏ không phải người quan tâm nhiều chuyện “Hôm nay ngày mấy”
-“xx-yy-zzzz” Nhỏ bàng hoàng, quay về quá khứ, xuyên không, nhỏ đọc rất
nhiều chuyện xuyên không, nhưng không ngờ….nhỏ thở dài, đầu óc mệt mỏi,
không suy nghĩ được mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
-“Anh ơi!” Nhỏ nhỏ giọng
-“Ta là Vương Nhĩ Tuân, gọ