
i ta là Tuân” Anh ơi, nàng thật là sao lại
xưng hô kì lạ như vậy chứ, thật là quá thân mật, không lẽ đối với những
nam nhân khác nàng cũng gọi như vậy.
-“Ưm Nhĩ Tuân, Lan không biết
tại sao lại đến đây, Nhĩ Tuân có thể cho Lan đi cùng không, vì bây giờ
Lan không có ai hết, Jenny không biết đi đâu rồi” Nhắc đến cô nhỏ tự
nhiên lại khóc, không biết cô lại rơi rớt ở chỗ nào, rơi có đau không,
nhìn lệ mắt của nàng cứ rơi, chàng thoáng đau lòng, dù cho nàg có muốn ở cùng chàng hay không thì chàng cũng bắt nàng đem về, chàng lau khoé mắt cho nhỏ
-“Ừ, ta biết rồi” Nhỏ dui mắt, khẽ ngáp một cái, rồi yên
tâm dựa đầu vào ngực Tuân một cánh thoải mái, hai mắt khép lại, hơi thở
đều đều (trời ơi sao mà ngây thơ quá zậy trời Lan ơi là Lan)Chàng khẽ
cười, ánh ,mắt len lói nhìn nhỏ, bế nàg lên ngựa, chàng phi thật chậm
chạp
-“ Hoàng thượng người…..cô gái này là ai” Lư Nhật Quang sốt
ruột nãy giờ, hắn là hộ vệ cho Nhĩ Tuân, ra ngoài lâu như vậy khi về lại đem theo một cô gái, thật đáng là tỏ vẻ kì lạ, hoàng thượng của hắn, từ lâu chỉ xem nữ nhân là công cụ làm ấm giường nhưng khi nhìn cách đối xử đặc biệt của chàng đối với nhỏ thì trong tâm trí có chút vui mừng, có
lẽ đã tìm được nữ nhân thay thế ngôi hoàng hậu kia rồi. Nhỏ giật mình
tỉnh dậy, cặp mắt láo liên nhìn 2 người trước mặt, không phải là đột
nhiên mà tỉnh, lí do đích thực là ngửi thấy mùi thức ăn, nhìn thấy thức
ăn trên bàn nhỏ nhảy xuống khỏi vòng tay hắn, đến bên bàn mà bốc một
miếng bánh bỏ vào miệng, ăn rất tự nhiên. Nhĩ Tuân cùng Nhật Quang nhìn
không chớp mắt, cô nàg này quả rất đặc biệt, Nhật Quang cáo lui để không gian riêng cho hai người
-“Đói lắm à” Tuân ngồi xuống bên cạnh,
nhỏ nhìn chàng gật đầu, ăn ăn ăn chẳng để ý tới người bên cạnh cho đến
lúc no căng bụng, nhỏ lại dụi mắt ngáp một cái, đi thẳng tới giường nằm
xuống ngủ ngon lành, chàng ngẩn người nữ nhân này không hề để ý tới
chàng. Thật đặc biệt!
Chạy chạy và chạy chạy cắm đầu, không biết đâu là đâu luồn lách cỡ nào vẫn không dừng lại cho đến khi "binh"
-"Ui da" Hai tiếng kêu xuýt xoa vang lên, một già một trẻ nhìn nhau, gương mặt cô nhăn úng xoa xoa cái trán của mình
-"Bà không sao chứ, sorry you lo chạy quá mà đâm vào bà" Nó đỡ bà lão
mặt vẫn đần ra nhìn nó, nhờ vào ánh đèn của mấy cái lồng đèn nến treo
tùm lum đủ màu ở đây nó có thể nhìn kĩ được bà lão trước mặt mình, trang phục vô cùng phải gọi là gì nhỉ "trang trọng", cao quý nhưng không diêm dúa, gương mặt hiền hoà, phúc hậu có một thần thái uy nghiêm như bà nội của cô vậy
-"sơ.....ri..là gì. còn cái gì mà du ** gì đó, cháu nói sao bà không hiểu" Bà cũng thầm đánh giá cô, cái lần đầu đập vào mắt bà làm cho bà kết ngay từ lần nhìn đầu tiên là con ngươi màu tím, sóng
sánh mịn màng trông thật dễ chịu, bà là nửa đêm không ngủ được mới đi
tìm thằng cháu trai đáng ghét kia để cằn nhằn một chút, ai ngờ tìm được
vật quý, không lẽ nữ tử dễ thương này cũng là người của cái thằng cháu
hách dịch đó, nhưng nhìn sao cũng không giống, trên người cô bé này có
thể cảm nhận được loại khí phách tôn quý, ngạo mạn của hoàng tộc, rốt
cuộc đây là công chúa của nước nào đây, kinh nghiệm mấy chục năm không
thể nào là sai được
-"Oh! Cháu xin lỗi cháu nói tiếng anh, bà không sao chứ, răng vẫn còn đầy đủ chứ, xương có bị gãy hay bị trẹo gì không" Cô nói một lia, bà lão buồn cười, mắt khẽ híp lại, môi nhếch lên cười
rất nhẹ. Bà lão này là Đương kim Hoàng Thái Hậu tôn quý của chúng ta -
Lý Tuệ Nhàn, cô ngây ngây nhìn bà, con ngươi thông minh linh động có thể đoán ra bà là người cao sang quyền quý, chắc chắn là từ nhỏ đã được dạy dỗ rất chu đáo ể làm một thiên kim tiêu thư, ố lộn tột mệnh phụ phu
nhân, khoan đã, trang phục giờ cô mới để ý, phong cách cổ xưa, cô nhìn
qua nhìn lại, đầu óc nhanh chóng hoạt động tất cả đều xưa cũ, mẹ ơi đừng có là điều mình nghĩ, no no no, khoan đã ngây thơ đâu nhỏ pink đâu
-"Tuyết Lan, đâu rồi, con nhỏ này rốt cuộc là đâu rồi" Cô lóng ngóng,
tay chân muốn rụng rời, trời ơi là trời Lan ơi là Lan cậu đâu rồi hả
-"Cháu tìm ai vậy" Bà thấy được vẻ mặt lo lắng của cô bèn hỏi, cô gái tên Lan đó không chừng là cũng đặc biệt lắm
-" cháu tìm bạn thân cháu, bà có thấy nó đâu không, nhỏ mặc váy hồng,
mang guốc hồng, bông tai màu hồng, dây chuyền màu hồng, cái cài trên đầu cũng có cái nơ hồng luôn" Cô hồng hộc kể hết,gương mặt tỏ vẻ lo lắng
-"Ta chưa thấy cô bé nào như thế" Màu hồng hết sao, thật kì lạ, có người thích màu hồng vậy sao, chắc hẳn cô bé rất đáng yêu
-"Cháu là người của Tư Kì Phong đúng không" Bà hỏi câu này cố ý nhấn mạnh 3 chữ Tư Kì Phong
-"Chắc bà nhầm rồi cái gì mà Tư Kì Phong đó cháu chưa nghe bao giờ,
cháu mang tư tưởng độc lập chẳng là người của ai cả, không ai có thể làm chủ cháu" Trừ bố cháu, cô mặt mày bình thản có thể thấy được còn có
dáng vẻ vô cùng uy nghiêm, hiếm ai có được
-"Bà hôm nay ngày mấy năm mấy"
-"xx-yy-zzz" ẤM!Một luồn sét đánh ngang tai, cái đ