
chiếc trâm ngọc gãy đôi, con
rắn bay sang người cô, cô hốt hoảng nhảy cẩng lên đạp con rắn vì sợ quá
mà chiếc trâm ngọc thứ hai đã rơi xuống. Nhưng một vầng sáng bao vay hai con người lại với nhau, phút chốc nơi vừa nãy hai người đứng giờ đã
vắng vẻ như lúc nãy.
-“Á Á Á”. Cô la thất thanh, vì cơ thể giờ đây giống như bị rơi xuống một vực thẳm sâu ngòm, đen tối, không đích thực không phải giống mà đây là
sự thật, cô bất chợt nhìn qua phía bên phải của mình, gương mặt trở nên
kì quái nhìn nhỏ, con nhỏ này giờ đây mà còn có thể nhai rột rột mấy
miếng bánh dầu mỡ kia, nhỏ rốt cuộc có phải là người không đây, bị rơi
vào tình huống kì quái này mà còn có thể ăn rồi nuốt thế kia, biết vậy
lúc leo cây không đưa giỏ cho nhỏ giữ, cô khẽ nhíu mắt lại, vòng sáng
này còn mạnh hơn cái ánh sáng lúc nãy đưa hai đứa đi, chói muốn mù con
mắt luôn, cô nhắm chặt mắt lại, miệng như bị nghẹn cái gì đó không thể
hét được khi cảm thấy mình đang rơi xuống ở một vị trí rất cao, nhỏ có
chút sợ hãi nhưng vẫn cầm chắc bị bánh trong lòng mình, môi vẫn chạp
chạp ăn, mắt nhắm khít lại, chuyện gì đến rồi sẽ đến
“Rầm Rầm Rầm”
Để kết thúc màng trượt khí trong hố đen tử thần, cô từ không trung rớt
xuống một căn nhà tất nhiên là đục ngói nhào đầu xuống đất, chưa chắc là nhà hay không nhưng có ngói chắc chắn là nhà, mặc kệ cô còn sống là
được rồi, hai bóng đen trên chiếc giường đã ngừng công việc đang giở
dang của mình, một bóng người cao lớn bước gần đến cô, cô đưa tay xoa
xoa cái bàn toạ dường như tan nát của mình, xương khớp chắc giờ đã bầm
dập hết rồi, bóng người đó khẽ vẫy tay lập tức nến trong phòng đã thắp
sáng, cô giật mình khi thấy được cái bàn chân, cái đôi chân rồi……oẹ, bao tử của cô đang nhồi lên nhồi xuống, cô ôm bụng, chọn đại chỗ nào đó mà
tống khứ mấy cái xác còn lại trong bao tử, cái tên biến thái kia rốt
cuộc nghèo đến cỡ nào mà không có đến một mét vải để mặc, cô liên tục
nôn ra, trời ơi chắc ói ra cả đồ ăn hôm kỉa hôm kìa luôn chứ chắc lắm
đó, gương mặt hắn phức tạp, bước lại gần cô, con ngươi đen bóng đang in
sâu hình dáng run run của cô, cô khẽ lấy tay lau mép miệng, nôn xong vô
cùng thoải mái, cô quay nguời về phía sau, tóc gáy dựng lên, cái tên này hắn rốt cuộc là có sĩ diện hay không, hắn sượng người, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt của cô
-“ Thật đẹp….” Hắn ngây người nhìn cô, mắt
của cô màu tím, rất lạ hắn chưa nhìn thấy cặp mắt nào có màu tím, da của cô trong láng minh, đặc biệt là mái tóc, chẳng phải con gái ai ai mà
chẳng quý mái tóc của mình mà chẳng ngại để dài tới gót chân sao, còn cô ngắn củn cởn (nói quá nha, dù sao thì người ta cũng để tóc chấm đến vai đó) nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp nữ tính, từ cô toát ra cái khí chất ngạo
mạn, không giống như những người bình thường, hắn liếc mắt nhìn xuống
trang phục của cô, lại thêm điểm lạ, ăn mặc như thế này không phải khiêu gợi quá sao nhưng trang sức trên người cô trông rất đáng giá. Cô nhìn
hắn mà máu trong người cũng không lên nổi đến tim, cái tên này muốn bị
móc mắt sao, cô hậm hực nhìn hắn, hắn bất giác không tự chủ được mình mà giơ tay lên định chạm vào khuôn mặt của cô, bản năg mau chóng nổi dậy,
cô giơ chân đá một cước, hắn la thất thanh một tiếng, mặt cô đỏ bừng,
trời ơi đá đâu không đá, đá ngay chỗ hiểm của hắn, cô há hốc mồm nhìn
hắn rồi co giò bỏ chạy. Đám lính nghe thấy được tiếng la của chủ nhân
mình bèn vội vã chạy đến, nhưng bỗng dưng cảm thấy có cái gì chạy qua,
(khỏi nói chắc mọi người cũng biết đó chính là Jenny của chúng ta đang
phóng với tốc độ của một chiếc xe máy) nhưng không ai thấy rõ cả bọn họ
rùng mình rồi đạp cửa xông vào bên trong, nhưng mọi người đều sững sờ
khi thấy hắn “lăn lông lốc” giữa sàn
-“Thái tử…người không sao chứ” Một người trong đám đánh liều hỏi. Hắn nhanh chóng chỉ trong chớp mắt
đã hồi phục lại nguyên thần của mình, lấy áo khoác lên người
-“ Các ngươi có thấy một nữ tử mắt tím, tóc ngắn chạy ra ngoài không?” Hăn cố nhịn đau, lên tiếng hỏi, nữ nhi đó thật to gan
-“Bẩm thái tử chúng thần không thấy ai như thê” Bọn người khẽ lo sợ vì nét mặt hắn đang dần trở nên u ám
-“ Các ngươi là một lũ ăn hại” Hắn đập bàn làm cho ả đứng sau lưng giật mình, chưa bao giờ thấy hắn như thế, nét mặt ả trở nên điêu ngoa và độc ác rõ ràng
-“ Bẩm…bẩm thái tử xin tha tội cho lũ thần…thần sẽ mau chóng tim ra nữ tử ấy” Tên đó lắp bắp nói
-“Được vậy thì mau đi ngay, nếu không tìm được thì đem đầu đến gặp ta”
Bọn người đó thi lễ rồi mau chóng rút lui.Ả nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho hắn, gương mặt diễm lệ vô cùng
-“Ngươi đi đi” Hắn hừ lạnh nói
-“Thái tử” Cô ta nũng nịu bước đến trước mặt hắn làm vẻ đáng thương
-“Cút” Hắn hét lên, ả giật mình lui ra ngoài, hắn đăm đăm nhìn bầu
không khí, bỗng dưng nhớ đến đôi mắt tím và gương mặt của cô
-“Ta sẽ bắt được nàg” Hắn nhếch miệng cười
Còn nói về nhỏ ngốc ngây thơ cua chúng ta có vẻ ít đau đớn hơm
của Jenny. Trong bóng tối bao trùm, không sao, trăng cũng bị mây che
lấp, tối